" Đây....đây là trường học đó nha.
Em...em đừng có làm bậy.
"
" Thôi đi chị ơi, suốt ngày cứ suy nghĩ mấy cái đó.
Có cho vàng em cũng không thèm làm gì chị.
"
Minh Đức cười nham nhở, tôi hờn dỗi véo cho nó một cái.
Nó hét lên thất thanh, tôi nhìn mà thỏa mãn trong lòng.
" Chị chơi bạo lực quá đó.
"
" Yên tâm em còn chịu dài dài.
"
Nói rồi tôi đưa tay ra chờ nó nắm lấy, nó ngơ ngác chưa hiểu ra, nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên.
Tôi mệt mỏi giải thích.
" Không phải thầy nói đi tham quan trường sao ? Giờ có đi không ?"
" Nhưng.....cũng đâu cần phải nắm tay.
"
" Ở....ở đây ít người, chẳng ai để ý đâu.
Với lại làm như mới lần đầu không bằng.
"
Tôi bĩu môi, bàn tay giơ ra trong không trung vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Tính ra tôi cũng bạo quá chứ nhỉ, giữa thanh thiên bạch nhật đi công ai tình cảm.
Minh Đức ngập ngừng ấp úng đưa cánh tay về phía tôi, tôi liền nhanh tay bắt lấy giữ chặt bàn tay ấm áp của nó.
Hai chúng tôi vừa đi vừa kể cho nhau nghe rất nhiều điều, chủ yếu là khoảng thời gian lúc tôi vắng mặt.
Minh Đức bảo rằng lúc tôi đi cả lớp ai cũng mừng như trúng số vì thoát khỏi được bà la sát như tôi, nhưng sau này bọn chúng ai cũng thấy nhớ tôi, mong muốn tôi quay trở về.
Chúng nó còn viết thư kiến nghị gửi lên ban giám hiệu nhà trường xin phép cho tôi đi dạy sớm nhưng mọi sự cố gắng đều trở nên vô ích.
Nghe đến đây tôi liền cảm thấy mủi lòng, khóe mắt cay cay.
Tôi cố gắng kiềm nén để không phải khóc, hít một hơi thật sâu, tôi mỉm cười nói.
" Giờ tụi nó có còn nhớ chị không nhỉ ? Không biết chừng nào mới được gặp lại nữa.
"
" Rồi chị sẽ được gặp thôi.
"
Minh Đức lặng thing một lúc rồi nói, một tay nắm chặt tay tôi, tay còn lại xoa đầu tôi vẻ yêu chiều.
Tôi muốn thời gian ngừng trôi để tôi có thể giữ mãi khoảng khắc đáng nhớ này.
" À quà của em đâu ?"
Không khí đang ngọt ngào lắng đọng thì bị câu hỏi vô duyên của Minh Đức cắt ngang, tôi có chút bực mình, gằng giọng hỏi.
" Quà gì ?"
" Buồn ghê, nói thương em mà không nhớ ngày gì, đó mà là thương em á, đó là ghét em rồi.
"
Nó buồn bã làm nũng ngồi một góc tỏ vẻ đáng thương.
Tôi vẫn cứ trơ bản mặt thớt ra không hiểu chuyện gì, tự nhiên nó đòi quà, mà là ngày gì mà đi đòi.
Tôi vận dụng hết công suất của bộ não mà vẫn không biết là ngày gì, ngây ngô là hai từ để diễn tả tâm trạng của tôi ngay lúc này.
Trong đầu tôi chợt nhớ đến bốn đứa nhóc, tôi lập tức lấy điện thoại ra lén nhắn tin cho chúng nó, bây giờ bọn chúng chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất của tôi.
" Alo mấy đứa nghe rõ trả lời.
"
" Sao vậy cô.
" Ân rất nhanh đã trả lời, thấy nó nhắn lại mà tôi mừng khôn xiết, vội hỏi ngay.
" Sắp tới có ngày gì đặc biệt hả mấy đứa ?"
" Có ngày gì đâu cô.
"
Ân lấy làm lạ khi thấy tôi hỏi vậy, tôi đoán chắc nó đang cố nhớ xem sắp tới có ngày gì.
Không thấy Ân trả lời nữa, tôi thất vọng định bỏ cuộc nhưng thật may Thiên đã trả lời tôi.
" Sắp tới là sinh nhật của Đức.
"
Tôi hốt hoảng đến mức chiếc điện thoại xém bị rơi, sắp đến sinh nhật của Minh Đức sao ? Hèn chi nó lại có thái độ như thế khi cố tình nhắc đến mà tôi vẫn không biết.
Tôi bất mãn tự lấy tay đánh một cái vào trán mình.
Tôi vô tâm, vô tâm quá.
" Còn bao nhiêu ngày nữa là đến ?"
" Hình như là hai ngày nữa đó cô.
"
" À sắp sinh nhật thằng Đức mà tao quên mất.
"
Ân nhớ ra thì vô cùng bức xúc với trí óc của mình.
Thường ngày nó cũng thông minh lắm nhưng khi đến gặp những chuyện trọng đại thì lại ngu một cách khó đỡ.
Thiên thấy Ân như thế thì liền không ngần ngại mà cà khịa.
" Coi kìa coi kìa.
Sinh nhật bạn thân mình cũng quên, bạn bè như thế thì vứt.
"
Ân lập tức xù lông, nó với Thiên chí chóe qua lại, lag luôn cả điện thoại của tôi.
Tôi hậm hực tắt thông báo cho khỏi bị làm phiền.
Việc cần hỏi thì cũng hỏi rồi, giờ tụi nó chỉ là phế vật, khi nào cần thì lôi ra dùng tiếp.
Loay hoay nãy giờ mà tôi quên bẵng luôn Minh Đức.
Nó ngồi lủi thủi một góc buồn hiu.
Trông nó như thế tôi lại mắc cười, lần đầu thấy nó dỗi nên hơi lạ.
Tôi ngồi xuống bên cạnh nó, chưng ra vẻ mặt ăn năn để khơi gợi lòng nhân từ của Minh Đức.
" Chị biết rồi, biết sắp đến ngày gì rồi.
Chị quên mất, thôi tha lỗi cho chị đi.
"
Tôi lay lay tay nó, nó quay mặt sang chỗ khác không thèm điếm xỉa tới tôi.
Tôi vẫn cứ lải nhải như con đĩa, biết nó đang cố làm vẻ ngầu lòi, trong lòng thì tha thứ cho tôi rồi nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng boy, ta đây đâu dễ dãi, tôi muốn cười lắm mà không dám cười.
" Biết ngày gì rồi thì quà của em đâu ?"
" À....ờ.....thì chiều đi mua nè.
"
Nó lườm tôi rồi bỏ đi, tôi nhanh chân lẽo đẽo theo sau.
Tiếng trống trường vang lên, học sinh ùa ra như vỡ tổ.
Thời gian trôi nhanh thật, mới có đi vài vòng thôi mà đã hết giờ.
Mấy đứa học sinh nữ thấy Minh Đức thì sốt sắng hết cả lên, kêu gào hú hét nhiệt tình.
" Ê tụi mày đó có phải là Minh Đức cựu học sinh của trường mình không ?"
" Chứ còn ai vô đây, trên hình đã đẹp ngoài đời còn đẹp hơn.
Trái tim của tao đã mất nghị lực rồi!!"
" Đẹp gì mà đẹp dữ thần hồn.
"
Bao nhiêu lời bàn tán, rì rầm về Minh Đức.
Tôi nổi máu ghen lên, nắm tay nó kéo thật nhanh ra khỏi biển người.
Mấy đứa học sinh thấy tôi làm thế thì phẫn nộ vô cùng nhưng không thể làm gì được, chỉ biết ngậm ngùi giương mắt ếch nhìn tôi dẫn Minh Đức đi.
Thoát khỏi được dòng người chen chúc, tôi mệt mỏi thở dốc.
" Sao thế, ghen à ?"
"..."
" Ghen rồi đúng không ?"
"..."
" Chị ghen rồi.
"
"..."
Tôi từ đầu đến cuối chẳng buồn trả lời, nó cười khoái chí, tiếp tục hỏi đến