Sáng sớm tôi chuẩn bị thật nhanh để Đức sang đón, tôi cũng không muốn mấy bà hàng xóm biết chuyện nó bị thương, nhiều chuyện thấy ớn, tôi sợ nó sẽ không thích.
Ngày hôm qua tôi dụ mãi nó còn không nói dù chỉ một từ.
Tôi đi ra trước cổng trọ đợi nó để khỏi tốn thời gian.
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi, phải mất một lúc lâu tôi mới tìm thấy nó trong ngăn cuối cùng của túi xách, tôi vội bắt máy để nó không tắt, tiếng nói của đầu dây bên kia rất quen, giọng nói không nhanh cũng không chậm, người điềm tĩnh như thế chỉ có thể là thầy Thiện.
“ Alo Linh phải không ? Hôm nay cậu đi với tôi đi.
“
“ Xin lỗi nha.
Tôi có hẹn với bạn rồi “.
Tôi cẩn thận từ chối, biện minh một lí do rất chính đáng.
“ Nhưng tí nữa có kiểm tra 1 tiết Toán, tôi muốn trao đổi với cậu một chút về phòng thi.
“
Tôi do dự một hồi, đưa ra những điểm tích cực.
Thầy nói muốn trao đổi về phòng thi, chắc phải có gì đó quan trọng nên thầy mới gọi.
Tôi hiểu tính của thầy, nếu việc gì không nghiêm trọng thì thầy có thể tự giải quyết sẽ không cần nhờ đến sự trợ giúp của tôi.
Những quan điểm tôi đưa ra đã thuyết phục được tôi, tôi đồng ý với thầy Thiện.
“ Vậy cậu đợi tôi qua đón.
“ giọng nói của thầy thoáng có chút vui mừng.
Kết thúc cuộc gọi tôi lập tức gọi cho Đức.
Nó vừa bắt máy thì tôi đã nói ngay.
“ Hôm nay em khỏi đón chị nhé, trên trường có việc nên chị lên sớm.
“
Không để nó trả lời thì tôi đã cúp máy, vừa lúc đó có chiếc taxi đang tiến tới phía tôi, nhìn thoáng qua có một người rất quen.
Thầy Thiện bước xuống xe ga lăng mở cửa cho tôi vào trong.
Hôm nay trúng số hay sao mà đi taxi sang thế ? Mọi hôm thầy ấy rất hay đi xe bus chung với tôi, từ ngày được Đức đưa đi đón về thì tôi không còn đi với thầy nữa nên cũng không rõ.
Lâu lâu tiền lương chi tiêu không đủ nên đi bộ.
Nay lại đi taxi mới ghê chứ.
Tôi không nghĩ gì nhiều nhanh chân lên xe ngồi, thầy Thiện cũng ngồi hàng ghế sau, thầy lấy một tập hồ sơ ra đưa tôi xem.
[…]
Đợi chiếc xe khuất dần phía sau thì xe của Đức mới từ từ xuất hiện.
Cậu ngồi trong xe nhìn ra nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, chị đẹp vội vàng như vậy là để đi với thầy ấy sao ? Gặp thầy ấy mà đến cả thời gian để cậu trả lời lại cũng không có.
Nhìn hộp sữa với ổ bánh mì ngọt bên ghế phụ, Đức lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cậu lại suy diễn thoái hóa rồi.
Chắc chị ấy có lí do gì mới làm vậy chứ chị không phải là người như thế.
Nhưng cậu vẫn còn cảm thấy giận, đúng là con nít.
Cầm ổ bánh mì trên tay, cậu ăn ngấu nghiến cho bỏ tức, miệng thì liên tục thầm rủa.
" Cho chị đói đến chết luôn, khỏi có đồ ăn sáng.
"
Thanh lí xong bữa ăn sáng không phải của mình, cậu lái xe đi học.
Chiếc xe của cậu từ từ lăn bánh tới trường.
[…]
Bộ hồ sơ là đề toán kiểm tra.
Tôi nhìn thầy không hiểu.
Tôi dạy Hóa, Lí chứ có dạy Toán đâu mà đưa mấy cái này làm gì.
Hình như thầy vẫn chưa biết ý của tôi, thầy còn hỏi rất thản nhiên.
" Cậu thấy đề này có trục trặc gì không? ".
" Não cậu bị vấn đề à, tôi đâu có dạy Toán ?"
Thầy không hiểu ý mình khiến tôi càng tức hơn, tôi thẳng thắng nói ra mấy lời khó nghe, thầy không hiểu hay là cố tình không hiểu ?
" Cậu cũng dạy các môn tự nhiên, Toán cũng như Hóa thôi.
"
" Sao cậu không đưa mấy thầy cô khác xem ?"
" Tôi...thì...thì ai xem cũng giống nhau mà.
"
Thấy xe taxi đang dần đến trường, tôi kêu bác tài dừng lại, lập tức xuống xe, thầy Thiện định ngăn cản nhưng đã bị tôi cắt ngang, giọng nói vẫn lạnh tanh từ đầu đến cuối không thay đổi.
" Tôi xuống ở đây được rồi.
Lần sau cậu bớt chơi mấy cái trò đó đi.
Có ai đời nhờ giáo viên dạy Hóa đi xem đề Toán không ? Như thế chẳng khác nào đi vô quán phở mà hỏi giá bún bò ấy."
Tôi hậm hực bước xuống xe, không quên tặng kèm cái đóng cửa khiến bác tài xế cũng phải giật mình.
Nghĩ lại thì tôi cũng hơi quá đáng, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.
Ai bảo chọc tôi ? Tôi đi vô lớp chuẩn bị một số thứ để lát đi coi thi.
Nói vậy thôi chứ thật ra là tôi đi tìm Minh Đức.
Nó vẫn chưa vô lớp, có lẽ đã đi với bạn hoặc chưa tới trường.
Tôi vội vàng lấy mấy thứ cần dùng rồi lên phòng giáo viên nhận lớp.
[…]
Ở căn tin, năm chàng trai hotboy của trường đang tụ tập ăn sáng với nhau.
Ăn sáng thôi cũng khiến người ta chú ý, vài người còn chạy tới tặng quà.
An vừa ăn vừa hí hứng.
" Bình tĩnh đi mọi người, tôi biết tôi đẹp trai nhưng cũng đâu cần phải như thế ".
" Thôi mày bớt ảo tưởng đi, kiểu mày chó nó thèm chứ ai thèm ".
Hữu Anh bĩu môi phản bác ý kiến của An.
" Khối người muốn làm chó nhé ".
An hùng hổ, lấy tờ giấy ăn vò lại ném vào người thằng bạn mình.
Còn Thiên, Ân và Đức từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Lúc nào cũng vậy, chỉ có An và Hữu Anh là luyên thuyên cả ngày, nói quài không hết chuyện.
Nhưng hôm nay Đức lạ lắm, mọi hôm nó cũng nói vài câu nhưng hôm nay đến nửa chữ cũng không hé răng.
Bốn thằng nhìn nhau, Thiên hất cằm sang Đức tỏ ý hôm nay nó bị sao vậy, ánh mắt thì tò mò, ba người bạn của Thiên cũng rất nhanh hiểu ý, Ân nhún vai lắc đầu không biết.
Hữu Anh thì thầm to nhỏ.
" Nãy tao thấy nó đi có một mình à, máy bay phản lực đâu ?"
Bốn thằng nhìn nhau hiểu ra, An bép xép " Đức sao nay buồn vậy em, bộ bị ai đá hả ?"
Đức liếc An một đường dài hơn cây số, An như biết điều mà ngậm mồm.
Cậu muốn quan tâm bạn bè mà không biết lựa lời, mỗi lần nói ra không bị tụi nó chửi nhừ tử cũng là đánh hội đồng.
" Tao nói với tụi mày rồi, không ai chịu nổi cái bản tính chó đẻ của thằng Đức đâu ".
Thiên vẫn ngu ngơ chưa nhận ra được là mình sắp xuống chầu diêm vương nên vẫn còn nhây nhụa.
Còn Đức thì bây giờ đang tức bay màu, cậu tặng cho Thiên ánh mắt hình viên đạn như kiểu à thì ra mày chọn cái chết rồi từ từ cầm cái ghế ở phía đối diện.
Thiên giờ đã nhận ra được sắp có hỗn chiến thì trợn mắt nhìn ba thằng còn lại rồi bọn nó lặng lẽ nuốt nước bọt.
Ân đưa bàn tay lên đếm số ba, hai, một.
Hữu Anh hét lên một tiếng.
" Chạy đi nếu tụi mày không muốn ăn ghế vào đầu ".
Đúng như lời nói của Hữu Anh, vừa dứt câu thì cái ghế đã lập tức bay trong không trung.
Hên là cả bốn chàng trai đều đã bỏ chạy ngay từ trước.
Chiếc ghế bay được một quãng thời gian rất ngắn thì hạ cánh và không may nó đáp xuống ngay đầu của thầy tổng phụ trách.
Thầy cầm cái ghế