Tư Duệ Kỳ Vũ đột nhiên khóc làm cho mọi người giật cả mình, hai nhà Dương gia cùng Tư Duệ gia cũng đi lại xem như thế nào.
" ca ca sao khóc rồi?" Tiểu Phong tò mò hỏi.
" ta bị chúng cắn rồi " Y cười dơ dơ tay của mình lên nói, như thể bị cắn là không phải y vậy.
"!?" những người khác liền kinh ngạc không thôi, cảm xúc của họ bị pha trộn lẫn lộn, nhất là những nữ nhân như mẹ Đường cùng mẹ Lí và cô bé Tiểu Hoa trực tiếp khóc không thành tiếng.
Họ đều hiểu bị cắn rồi sẽ như thế nào.
Đương nhiên ngoài người bác cả của y ra ngoài mặt thì tỏ vẻ đau buồn, nhưng ai biết bọn họ trong hồ lô bán cái gì.
Có khi bên ngoài là vậy, bén trong đang hả hê hoặc là cũng chẳng quan tâm gì cho cam đi.
" có phải lúc bị đẩy xuống không?" Tiểu Phong như nhớ đến cái gì đó nói, lúc đó y cứ ôm chầm lấy cậu, nên chắc là khoảnh khắc đó rồi.
Đến y cũng không biết được bản thân bị cắn khi nào, lúc bị bao vây bởi tang thi y chỉ lo bảo vệ hai đứa nhỏ, cũng không biết là khi đó hay là khúc bị ngã xuống khỏi xe ngựa.
Bây giờ việc đó cũng chẳng còn quan trọng như vậy nữa.
" ta cũng không biết khi nào mình biến dị nữa, nên chói ta lại đi nếu không sợ rằng sẽ làm mọi người bị thương mất" ở đây chỉ có duy nhất Dương Tiểu Nguyên là bình tĩnh nhất, không có dây thừng nên chỉ có thể lấy dây buộc thắc lưng trong tai nải đưa cho Tư Duệ Kỳ Vũ.
Hắn nhìn sợi dây, liền ném đi " các ngươi đi ra nơi khác, ta ở đây với Nguyên nhi "
"! " những người khác nhìn nhau rồi cũng thật hiểu tình hình rời đi, để lại không gian cho đôi phu phu.
" Phu quân, đây trong phải là chuyện đùa, chàng đi đi, ta không trách gì chàng đâu "
" ta không đi, ta sẽ ở bên cạnh em đến phút cuối" hắn kiên quyết nói.
" nếu ta biến dị thì sao?"
" ta sẽ tự tay giết em " Kỳ Vũ giọng trầm xuống nói.
Y nhìn hắn một lúc, cũng gật đầu đáp lại.
Nhưng không bao lâu sau đó, y liền lên cơn sốt và còn co giật nữa.
Kỳ Vũ vì lo y sẽ cắn lưỡi mà lấy vải nhét vào miệng đi.
Cơn co giật qua đi, y liền sốt không ngừng một đêm như vậy thân nhiệt lúc hạ lúc lên.
Cũng là một đêm hắn không chợp mắt, cứ liên tục ôm lấy y, đặt y gối đầu lên đùi mình.
Theo như thông tin hắn biết, thì người nhiễm bệnh sẽ biến dị trong vòng tám tiếng, chỉ cần qua đêm nay, chịu đựng đến mặt trời mộc liền không sao rồi.
Giây phút này hắn rất sợ, hắn cũng hận bản thân mình đến quá trễ.
Trong giờ phút này Kỳ Vũ cảm thấy thật rất bất lực.
Lần đầu tiên trong đời Tư Duệ Kỳ Vũ cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Cuối cùng ánh sáng của