" phật" trong giây phút cẩn kề thì một mũi tên xé gió cấm thẳng vào đầu con tang thi đang bổ nhào muốn cán y.
Máu văng lên cả người và mặt y, cái đầu của nó lăn tới dừng ở chân của y nữa.
Lúc này lại có tiếng vó ngựa chạy đến, hàng loạt mũi tên lao đến phía y, ghim thẳng vào đầu của những con tang thi khác.
" A Vũ! " Y mở to mắt mà nhìn nam nhân đang trên ngựa lao về phía y, tay rút kiếm ra chém vào những con gần đó.
Một đường điên cuồng lao về phía y.
Cuối cùng Tư Duệ Kỳ Vũ cùng người của hắn cũng đã giết sạch đám quái vật này.
Hắn điên cuồng mà chạy về phía y, nhảy xuống ngựa ôm lấy hai người Tiểu Nguyên vào lòng.
" xin lỗi, xin lỗi ta về trễ "
Vòng tay ấm áp của hắn, rộng lớn mà ôm trọn y vào lòng.
Tiểu Nguyên âm thầm rơi nước mắt, còn Tiểu Phong khi thấy đại ca của mình liền òa khóc lên.
Thằng bé rất sợ hãi, rốt cuộc ca ca cũng trở về,như vậy đại tẩu cũng không phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.
" đại ca xấu! oa oa! lâu như vậy không về oa oa"
Tư Duệ Kỳ Vũ biết bản thân có lỗi với người nhà, nhất là với người phu lang này.
Y đã thay hắn chăm sóc cả gia đình lớn bé, nếu là người khác nhất định đã bỏ hắn lâu rồi.
Tư Duệ Phong đi ra, cậu bé để không gian lại cho hai người.
Quay lưng đi về phía phụ mẫu mình, mạnh mẽ mà lấy tay thô bạo lau nước mắt.
Còn y úp mặt vào vai hắn bã vai run run cứ im lặng như thế ch ảy nước mắt,hai tay y còn run lên đây này.
Y thật sự rất sợ, không biết vì lí do gì khi nhìn thấy hắn liền an tâm, mỗi sự uất ức liền bộc phát ra.
Như lũ tràn bờ đê khóc đến không kiểm soát được.
" Nguyên nhi là ta có lỗi với em " Hắn chỉ biết ôm y và lập lại câu nói này.
" hức hức! " Y nắm lấy vạt áo hắn mà nức nở.
Vẫn là mẹ Lí nhìn không nổi nữa, bà đau lòng khi người con dâu này khóc.
Lí thị đi đến đánh một cú vào đầu nhi tử nhà mình.
" thằng nghịch tử này cuối cùng cũng về, mày xem mấy năm nay Tiểu Nguyên cực khổ lo cho cái nhà này như thế nào "
" mẹ con! " hắn xoa xoa chỗ bị đánh muốn nói nhưng lại bị bà chặn trước.
" muốn nói gì thì tìm chỗ nào an toàn một chút, còn để Tiểu Nguyên nghỉ ngơi nữa ".
Cũng may đứa con này còn nghe lời người mẹ là bà nói, Tư Duệ Kỳ Vũ nhìn y một lát rồi quyết định bế y lên như kiểu công chúa.
Việc này khiến cho Dương Tiểu Nguyên rất ngượng, nhưng y sẽ không kêu để mình xuống, được người khác bế như vậy thích lắm vì sao lại thà xuống.
Y mới không làm như vậy, dù sao cả hai cũng là phu thê mà.
Mặt y úp vào vai hắn, nên mấy huynh đệ đằng phía sau cũng chẳng biết được dung mạo y ra sao.
Nhưng nhìn dáng vẻ này cũng là một mỹ nhân đi.
" nhìn xem tướng quân dịu dàng chưa kìa?"
" ta lại muốn xem dung mạo phu nhân tướng quân"
" đúng a, thật là tò mò người như thế nào mà làm tướng quân mê như vậy chứ?"
" đúng đó, ngay cả công chúa Ngọc An xinh đẹp như vậy mà ngài ấy còn từ chối và ý muốn ban hôn của bệ hạ cũng không làm lung lay được mà"
Đương nhiên thứ không nên nói bọn họ nhiều lời cũng đã nói ra rồi.
Mà cái gì không nên nghe Dương Tiểu Nguyên cần đều đã nghe thấy cả rồi.
Y càng dụi đầu vào sâu trong lòng hắn hơn, đi một chút nữa, cả đám người quyết định dừng chân ở một bãi đất trống.
Tư Duệ Kỳ Vũ bế y xuống, hắn nhẹ nhàng đặt y xuống đất, lấy khăn tay mà lau đi máu trên mặt y.
" au " nhưng chân vừa chạm đất y đã hít khí một ngụm, cmnl bị trật chân rồi a.
" sao vậy?" hắn liền lo lắng hỏi.
" ta bị trật chân rồi " y nói, bình sinh Tiểu Nguyên sợ nhất là đau.
Hắn nghe vậy liền bế y lên đặt y ngồi lên tảng đá gần đó, bản thân thì cuối xuống vén ống quần y lên.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đã bị xưng tím lên trong thật sự rất dọa người.
Nhìn như vậy Kỳ Vũ thật sự rất