Xe ngựa tuy không nhỏ, nhưng còn chứa vật tư nên cũng chỉ đành ưu tiên, nữ nhân, người lớn tuổi và song nhi cùng trẻ em thôi.
Mai mà có hai cỗ xe ngựa nên miễn cưỡng cũng đủ người.
" chỉ lấy những thứ cần thiết thôi " Dương Tiểu Nguyên nhìn người nhà bác cả mình, mang túi lớn túi nhỏ mà nhíu mày.
" đây điều là đồ cần thiết " Dương Thục Mai ôm tai nải nói.
" bên trong đựng cái gì hả?" y kiên nhẫn hỏi một lần nữa, bọn họ không phải đu du ngoạn mà đem theo nhiều như thế.
Sẽ rất khó cho di chuyển a.
" là trang sức của ta, đây cũng là vật quan trọng " Dương Thục Mai vẫn ôm khư khư tai nải trong tay, không có ý định bỏ ra.
Thấy như vậy, y càng cảm thấy khó chịu cùng tức giận.
" một là ở lại đây, hai là bỏ hết đống không cần thiết đó lại" y tức giận mà muốn hét lên vào mặt nàng ta, đã đang chạy nạn mà làm như đi du ngoạn không bằng.
Cái tính tiểu thư này vừa ngang ngược vừa không biết điều mà, y nói rồi mà hiền quá là leo lên đầu mà.
" nhưng đây là đồ quan trọng của ta!" Dương Thục Mai trừng mắt nói, đồ trang sức, mỹ phẩm hay là y phục điều là thứ nàng cần.
Nếu không có nó liền sẽ không còn xinh đẹp.
" được rồi, ta không nói với tỷ nữa, nhưng vẫn là câu nói đó để lại hoặc là ở lại tỷ chọn đi"
Dương Thục Mai căm tức mà trừng mắt, Trương thị biết người cháu này không dễ đối phó.
Bà kéo nữ nhi về phía sau mình, cười làm huề với y.
Ở đây còn có người ngoài bà không thể để con gái mất thanh danh được.
" được rồi, ta sẽ bảo Mai nhi để bớt đồ lại mà "
! !.
.
Đằng sau ngôi làng đang dần khuất đi,những ánh mắt cầu cứu của số ít người dân còn sống sót.
Có điên cuồng chạy theo, nhưng bọn họ không thể cứu hết nổi mọi người.
Đây cũng không phải trong phim, bản thân họ còn lo chưa xong làm sau có thể lo cho nhiều người như vậy chứ.
Đám người không dám nghỉ ngơi vẫn băng băng trên đường, cuối cùng cũng đã ra khỏi thôn Đầu Ngưu.
Bọn họ đi đường vòng không đi thẳng vào huyện Thanh Liêm.
Cái này gấp đôi đoạn đường đi vào trong thành,nhưng đi như vậy sẽ an toàn hơn.
" ca ca chúng ta đi đâu vậy ạ?" Dương Ngọc Hoa hỏi, cô bé chưa bao giờ đi xa nhà như bây giờ.
" đến Kinh Thành " Y mỉm cười nói, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội nhà mình.
Thật ra ban đầu cũng chẳng biết đi đâu, vì bọn họ không biết nhiều về Kinh Đô.
Nhưng Võ Mặc Lâm bảo ở đó có người nhà hắn ta, hơn nữa đến đó cũng có thể tìm được phu quân của y.
Dương Tiểu Nguyên cũng đã hỏi qua mọi người, cha Tư Duệ cũng đồng ý nên y cũng không phản đối.
Đám người đi suốt một ngày, cũng đã mệt rã rời cả người.
Do đó quyết định dừng chân ở bãi đất trống, đốt lửa lên từng người thay phiên nhau canh gác.
Tối đó ngoài ý muốn lại trôi qua một cách bình