Tối hôm đó, Lạc Tư Thần rủ Nghê Hiên và Đông Phương Danh xuống thị trấn dưới núi vào cửa tiệm nổi tiếng ở đó để ăn mừng.
Đây có thể nói là lần đầu tiên từ khi xuyên qua đến giờ Lạc Tư Thần có thời gian hưởng thụ một chút khói bụi nhân gian.
Ba ngươi thuê một phòng riêng trên lầu hai có thể nhìn ra con sông xinh đẹp qua cửa sổ, lại gọi một bàn đồ ăn ngon, hiện tại Lạc Tư Thần đã không cần ăn uống để duy trì sự sống nữa mà thức ăn đối với y hiện tại là một thú vui hưởng thụ.
Ba người ăn uống no say xong mới trở về núi Bạch Linh, ai trở về phòng người nấy mà nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, tiếng chim hót từ cành cây ngoài sân làm Lạc Tư Thần tỉnh lại từ giấc ngủ ngon hiếm có này, hình như cũng lâu rồi y không chợp mắt.
Lạc Tư Thần cùng Nghê Hiên và Đông Phương Danh tập trung ở trước sảnh chính phòng, mặc dù hôm qua đã coi như chính thức trở thành đệ tử của Hạo Đàm trưởng lão nhưng nghi lễ vẫn chưa thực hiện.
Ba người đi vào bên trong, quỳ xuống trước mặt Tử Vu rồi thành khẩn khấu đầu 3 lạy, sau đó dâng trà cho người.
Tử Vu vốn chẳng câu nệ tiểu tiết của nhân loại vì y là hồ ly tu thành người, y cho ba người đứng dậy " Sau này núi Bạch Linh xem ra sẽ có tiếng người hơn rồi, Lạc Tư Thần sớm đã bái ta làm sư coi như là đại đồ đệ, còn hai người các ngươi tùy ý lựa chọn".
Nghê Hiên nghĩ cũng không cần nghĩ nói " Đông Phương huynh lớn tuổi hơn ta, tu vi cùng cao hơn, để huynh ấy làm nhị ca đi, ta có thể làm tiểu đồ đệ".
Đông Phương Danh quay sang nhìn Nghê Hiên đầy ôn nhu, Tử Vu phất tay áo " Được, cứ quyết định như vậy đi".
Nói xong y quay sang Nghê Hiên, lấy ra một cuốn sách đưa cho tiểu đồ đệ " Tư chất của ngươi rất tốt, nỗ lực đạt được danh hiệu cao trong khảo hạch, vi sư tặng ngươi thứ này coi như quà thưởng".
Tử Vu cũng lấy ra một cuốn sách đưa cho Đông Phương Danh " Đây là phần thưởng của ngươi, nhớ phải nỗ lực nhiều hơn nữa".
Nghê Hiên đọc tên cuốn sách trên tay " Đan phương?".
Tử Vu gật đầu " Đúng vậy, ngươi mang hệ hỏa, tư chất rất thích hợp trở thành luyện đan sư, ta sẽ trao truyền lại kỹ năng luyện đan cả đời của ta cho ngươi".
Nghê Hiên hai mắt sáng như vì sao trên trời, đúng là thứ mà y vẫn luôn mong muốn bao lâu nay, đan sư chính là nghề nghiệp cao quý nhất trên thế giới này, không chỉ bởi vì sự kì diệu của đan dược mà còn vì số lượng đan sư thật sự rất ít, y có thể dựa vào nghề này mà kiếm thật nhiều tiền sau đó chuộc lại thân phận cho những đứa trẻ bị bán vào thanh lâu đó.
Đông Phương Danh cũng tò mò nhìn xem cuốn sách của mình " Thuật con rối?".
Tử Vu đứng dậy, chân trần nhẹ bước nhưng thực chất lại không hề chạm vào sàn nhà " Thuật con tối chính là giống như chiêu thức khống chế thổ quái mà ngươi đã dùng trong trận tỷ thí đó, có điều cao cấp hơn rất nhiều"
" Hiện tại ngươi vẫn phải dùng hành động tưởng tự để điều khiển nó, nhưng sau khi luyện tâm pháp này ngươi chỉ cần đưa một tia linh thức vào thổ quái, nó sẽ là một bản thể của ngươi, tự mình hành động, trở thành một trợ thủ vô cùng có lợi trong chiến đấu".
" Luyện tới những cảnh giới cao hơn ngươi còn có thể một lúc điều khiển nhiều con rối cùng một lúc, thậm chí là một đội quân, thuật con rối vốn đã thất truyền từ lâu, ta cũng không rõ cách tu luyện của nó, chỉ là may mắn nhặt được cuốn sách này, ta trao nó cho ngươi, nhưng chuyện ngươi có luyện được thành hay không là tùy thuộc vào tâm cảnh của ngươi".
Đông Phương Danh không tin nổi một thứ lợi hại như vậy mà lại bị thất truyền, cầm trên tay cuốn sách có tuổi đời còn lớn hơn cả mấy đời nhà y cộng lại mà cả người hơi run lên " Đa tạ sư phụ! ta nhất định sẽ cố gắng hết sức không để người thất vọng".
Lạc Tư Thần nhìn bọn họ mà như thấy chính bản thân mình ngày hôm đó khi được sư phụ giao cho hai quyển sách kia, có một người sư phụ lợi hại thật sự rất có lời, y cảm thấy quyết định bái sư ngày hôm đó của mình quá đúng đắn.
Tử Vu phất tay biến mất khỏi gian phòng, âm thanh còn vang vọng lại " Các ngươi mau đi tu luyện đi, không có chuyện gì đừng tới làm phiền ta".
Ba huynh đệ bọn họ ai cũng vô cùng hứng khởi muốn ngay lập tức đi nghiên cứu những cuốn sách đó nên mỗi người lại tách ra một hướng.
Lạc Tư Thần quay trở về doanh trại bên thác nước của y, khi