Lạc Tư Thần suy ngẫm, y hiện tại không thể quay về thế kỷ 21 được, thậm chí còn có thần cốt, một trong hai mảnh thần cốt của y chính là ở dưới đáy sông Mặc, hóa ra người nói chuyện với Lạc Tư Thần trong cỗ quan tài đó chính là thần cốt của y, Lạc Tư Thần nhớ rõ hôm đó giọng nói phát ra từ bên trong kết giới nói rằng, chỉ khi y phi thăng thành tiên thì mới có thể mở ra phong ấn.
Lạc Tư Thần tính toán, một trong hai nơi y đã biết vị trí nhưng lại không mở ra được, nơi còn lại thì không biết ở chỗ nào, không bằng trước tiên đi tìm kiếm nơi còn lại đó.
Biết đâu khi y thành thần lại có thể mở ra cổng không gian để quay về thế giới cũ " Không biết anh ấy hiện giờ thế nào rồi".
Ở ngôi miếu trên núi Đồng Môn...
Thiên Dạ cảm nhận được linh khí khắp nơi đều phát ra từ nơi này, có thể nói là cội nguồn của mọi tu luyện giả, không cần nghĩ y cũng biết tại sao lại như vậy " Không ngờ năm đó ta tưởng rằng Sinh Liên đã bị hủy, hóa ra là bị phong ấn tại nơi này".
Nếu Tư Thần muốn thành thần thì nhất định phải tới nơi này, Thiên Dạ lập một phong ấn che giấu đi hơi thở linh khí tại nơi này, tránh cho người khác phát hiện ra.
Người tiên giới không thể nhúng tay vào chuyện ở hạ giới, Thiên Dạ xuất hiện ở đây chỉ là một tia thần thức được đưa xuống, xong việc y rất nhanh đã thu hồi trở về.
Ở trong phòng Lạc Tư Thần, Tiểu Đằng Xà ngồi trên nền đất, hái cánh tay bị hai nam nhân bám lấy " Lạc Tư Thần, mau kêu bọn họ thả ta ra, hai con rắn này thật phiền".
Từ khi Tiểu Đằng Xà hóa hình người thì Lạc Tư Thần rất đau đầu " Ngươi đã lải nhải suốt hai tiếng đồng hồ rồi, tự mình xử lý đi".
Tiểu Đằng Xà bất bình " Rắn của ngươi, ngươi không quản thì ta quản thế nào được".
Tiểu Đằng Xà hóa hình người có dáng vẻ thiếu niên thân hình bạc nhược, nhỏ nhắn chọc người trêu ghẹo.
Bạch xà và hắc xà dù hóa hình người nhưng vẫn lộ ra đặc điểm của linh thú, con ngươi hình dọc cũng như một vài chỗ trên cơ thể vẫn còn vảy rắn bao quanh.
Bạch xà mang hơi thở thư sinh điềm đạm hơn, tên gọi là Ngân Anh.
Hắc xà có khí thế bá đạo hơn nhưng có chút ngốc, tên gọi là Đế Lân.
Lạc Tư Thần hỏi qua thì biết bọn họ là anh em, từ khi trong trứng nở ra đã luôn ở cùng nhau, tính đến nay cũng đã được hai trăm năm rồi.
" Mau thả Tiểu Đằng Xà ra đi".
Ngân Anh và Đế Lân chậm chạp luyến tiếc thả ra, bọn họ là rắn, rất thích quấn thân vào cành cây tắm nắng, bên cạnh có một cái cây nhỏ dễ thương như vậy, không bám lên thì rất phí.
Lạc Tư Thần nói tiếp " Sắp tới ta cần phải bế quan tu luyện, không biết sẽ mất khoảng bao lâu, trong thời gian này các ngươi hãy tự mình hoạt động trên núi Bạch Linh, đừng làm phiền sư phụ ta là được".
Ngân Anh đáp lại thay đệ đệ mình " Chủ nhân cứ yên tâm, ta sẽ trông coi hai người bọn họ".
Tiểu Đằng Xà nghe vậy liền sợ hãi " Ta