Những ngón tay mảnh khảnh của Mặc Diệu Dương khẽ chạm lên khuôn mặt tái nhợt của cô gái, giọng nói từ tốn mà trâm thấp.
"Em có biết, muốn anh bảo vệ em, có nghĩa là gì không?”
Thân thể gây yếu của An Đình Đình khẽ run lên.
Nghĩa là gì ư? Nghĩa là giao bản thân mình cho anh. Theo lời anh nói thì là chính mình phải có trách nhiệm với anh.
Thực ra cơ thể, mọi thứ của cô đã bị anh chiếm được rồi, còn gì chưa cho anh đâu cơ chứ.
An Đình Đình ưm một tiếng, cả người nằm sấp bên cạnh anh, đôi tay trắng nõn ôm chặt lấy eo anh. Mùi hương đặc biệt thuộc về anh xông vào mũi, nói cũng lạ, từng là người vô cùng bài xích, lúc này lại vì gần gũi thân thiết mà cho cô cảm giác rất an toàn, kiên định.
Mặc Diệu Dương vốn chính là một người đàn ông trưởng thành tràn đầy tinh lực, sao có thể chịu đựng được sự mê hoặc nho nhỏ này của An Đình Đình chứ? Yết hầu của anh không ngừng chuyển động, chống cơ thể, áp cô xuống dưới thân.
Được cô ngầm đồng ý, Mặc Diệu Dương lại ra sức "ăn" một lần nữa.
Nếu không phải thấy cô kiệt sức, Mặc Diệu Dương thực sự không nghĩ bỏ qua cho cô như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi mà yên tĩnh ngủ của cô, khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên.
Sau đó Mặc Diệu Dương bèn đến thư phòng làm việc, bận rộn mãi đến lúc ăn cơm tối.
Mặc Diệu Phong trở về nhưng không tìm thấy An Đình Đình đâu nên lo lắng. Rõ ràng giúp việc nói với anh cô đã về rồi nhưng Đình Đình lại không ở trong phòng, đến sân sau cũng không tìm thấy.
Anh đến trước cửa phòng của Mặc Diệu Dương, giơ tay gõ cửa.
“Đình Đình, Đình Đình...cô ở bên trong à?"
An Đình Đình bị giật mình tỉnh dậy.
Giây phút mở mắt ra liên nghĩ, đây là phòng ai?
Căn phòng ngủ này cùng một tông màu lạnh. Đen, trắng, xám xen kẽ. Màu đen và trắng không tì vết. Nó ám chỉ cá tính của chủ nhân là yêu ghét rõ ràng.
Lẽ nào...Nhớ lại cảnh lăn lộn với Mặc Diệu Dương trên giường trong căn phòng này trước khi ngủ.
“Đình Đình, cô dọa chết tôi rồi, tôi cứ nghĩ cô lạc mất rồi đó." Vẻ mặt của Mặc Diệu Phong vẫn chưa hết hoảng hồn.
An Đình Đình mặc quần áo ngay ngắn, mặt đỏ bừng đến tận mang tai như bị chồng bắt gian. Cô nên giải thích với Mặc Diệu Phong như thế nào đây, bản thân rõ ràng đã ngủ ở phòng em trai anh ta rôi.
“Đình Đình, sao cô lại ngủ trong phòng em trai tôi thế?” Qủa nhiên, Mặc Diệu Phong hỏi.
"Tôi... An Đình Đình cắn chặt môi, không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
"Công việc mấy ngày gân đây của Đình Đình rất vất vả, phòng của cô ấy sơ sài quá, giường không êm cho nên em để cô ấy ngủ ở đây."
Người nói là Mặc Diệu Dương.
An Đinh Đinh quay đầu, vội nhìn anh một cái rồi rời tâm mắt sang chỗ khác.
"Ô, ra là như vậy." Mặc Diệu Dương cái hiểu cái không gật đầu, sau đó túm lấy tay An Đình Đình điềm đạm nói: “Đình
Đình, cô đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm được không?”
"Ừm, được." Tay của An Đình Đình bị anh túm lấy, nhưng Mặc Diệu Dương lại ở bên cạnh. Cô không biết nên làm gì.
Có điều người đàn ông kia hình như không tức giận.
Ba người đi xuống lâu, mỗi người có suy nghĩ của riêng mình.
Bầu không khí ăn cơm hôm nay khác mọi khi.
Hôm nay có vẻ đặc biệt xấu hổ, An Đình Đình không ăn nhiều như trước, Mặc Diệu Dương cũng vậy, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ sau đó cười khẽ.
Ngược lại thì Mặc Diệu Phong vẫn làm theo ý mình như