An Đình Đình bụng đầy nghi hoặc, trợn đôi mắt to nhìn vào anh chăm chăm một cách mơ hồ.
Người đàn ông này đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng của cô, không phải chỉ để thảo luận chuyện kích thước căn phòng đấy chứ.
"Ngày mai đổi lại căn phòng này, tôi sẽ liên hệ với nhóm thiết kế thương hiệu để họ thiết kế một phòng ngủ dành riêng cho em.” Mặc Diệu Dương nói.
"Không không không... Không cần, em ở đây rất tốt, em cũng đã quen rồi.” An Đình Đình là thật lòng không cảm thấy chỗ này không tốt, ngược lại, điều kiện và và cơ sở vật chất ở đây so với căn phòng trọ nhỏ của cô thuê ở bên ngoài đã tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lân.
"Không cần cũng phải cần." Mặc Diệu Dương ngắt lời cô, hai đầu lông mày lờ mờ hiện ra vẻ không vui: “Để người khác biết người phụ nữ của Mặc Diệu Dương tôi ở trong căn phòng nhỏ như vậy, còn không trở thành chuyện cười sao.
"..." An Đình Đình lập tức cứng lưỡi.
Một lúc lâu sau cô mới ấp a ấp úng nói: "Nhưng, nhưng... thân phận của em ở đây là...|à vợ của anh Phong... Em là mợ cả!”
"Những chuyện này em không cần phải quan tâm đến, tôi sẽ xử lý.” Mặc Diệu Dương dường như rất không thích cô nhắc đến chuyện này, anh quay người đi ra cửa.
An Đình Đình cắn môi, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Chờ đến khi người đàn ông ra khỏi cửa cô mới uể oải cúi đầu xuống, cũng không biết vì sao đột nhiên tâm trạng lại tụt dốc.
Cô lẩm bẩm nói thâm: “Em cũng không nói sai, thân phận của em chính là chị dâu của anh, anh chính là em chồng của em, em...
"Em nói cái gì!"
Đột nhiên trên đầu vang lên giọng nói nặng nề chất vấn của Mặc Diệu Dương, dọa cho toàn thân An Đình Đình run lên.
Cô ngẩng đầu lên và nháy mắt mấy cái.
Chết tiệt! Người đàn ông này không phải rời đi rồi sao, tại sao... Tại sao lại trở về.
"Không có gì, không có gì." An Đình Đình dứt khoát lắc đầu.
Cũng may người đàn ông cũng không tra hỏi, anh chỉ móc từ trong túi ra một tấm "thẻ đen” và nhét vào trong tay An Đình Đình.
"Đây là?” An Đình Đình nghi ngờ nhìn anh.
"Câm đi, thích thứ gì thì tự mua thứ đó. Nhớ kỹ cho tôi, đừng có bỏ sang một bên mà quên mất nó.” Mặc Diệu Dương cảnh cáo.
"Ừm." An Đình Đình liên tục gật đầu.
Lần này Mặc Diệu Dương thật sự đã rời đi, cũng không quay lại nữa. An Đình Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi một lát, đến khi chắc chắn anh sẽ không quay lại mới đi đóng cửa.
Lật tấm thẻ trong tay lại, thẻ đen? Tặc lưỡi, cả đời này cô cũng không dám nghĩ tới có một ngày cô có thể có được vật này.
Hôm sau, văn phòng giám đốc công ty *** Tháp.
"Cô nói cái gì!" Lâm Tiêu Tương chống tay lên bàn, cả người đứng lên: “An Giai Kỳ bị bắt? Lấy danh nghĩa gì? Vì sao lại bị bắt?"
Trợ lý báo cáo lại sự việc, đương nhiên cô gái bị bắt cóc và bị ép buộc chụp ảnh là người được bảo vệ, vì vậy chính quyền không công khai tên của cô ta, nên trừ mấy người cảnh sát, người ngoài cũng không biết cô gái là ai.
Nhưng Lâm Tiêu Tương là ai, cô ta lập tức có thể đoán ra chuyện này không tránh được khỏi việc có liên quan đến An Đình Đình.
"Không được, tôi phải đi tìm tổng giám đốc đem việc này nói một chút, An Giai Kỳ là bạn tốt của tôi, tôi hiểu rõ cách làm người của cô ấy, cô ấy chắc chắn bị oan. Hơn nữa chuyện này có liên quan rất lớn đến hình ảnh của *** Tháp, không thể có chút sai lầm.”
Lâm Tiêu Tương chạy thẳng đến văn phòng Tổng giám đốc, gõ cửa tiến vào, bên trong đã có mấy quản lý cấp cao đang đứng, tất nhiên cũng bao gồm cả Tiêu Quân.
"Tổng giám đốc, tôi cảm thấy chuyện của An Giai Kỳ..."
Mặc Diệu Lương nhàn nhạt xua tay, tỏ vẻ rất lạnh lùng: “Chuyện này kết thúc ở đây, đừng ai nhắc lại nữa.”
"Không được, tổng giám đốc, tôi còn có lời muốn nói." Lâm Tiêu Tương nóng vội, tiến lên một bước, nói: “An Giai Kỳ là bạn của tôi, tôi hiểu rõ tính cách của cô ấy, chuyện