Lâm Tiêu Tương quả thật không thể tin vào tai của mình được.
"Không hề lên báo... một tin cũng không có..." Cô ta ngập ngừng nói, rất lâu cũng không thể lấy lại được tinh thần từ trong kinh ngạc.
"Có chuyện gì vậy, nhìn sắc mặt này của giám đốc Lâm hình như là rất thất vọng?” Tiêu Quân ngưng mắt nhìn cô ta.
Lâm Tiêu Tương nặn ra nụ cười, dùng nụ cười này để che giấu sự thất thố của chính mình: "Nào có chứ, như vậy đã là tốt nhất rồi. Tôi cũng sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của *** Tháp chúng ta, cho nên mới có thể nóng lòng như vậy.
"Ha ha... giám đốc Lâm, cô thật sự chính là nhân viên gương mẫu của chúng ta." Tiêu Quân không quên châm chọc một câu.
"Thôi được rồi, đều đi ra ngoài hết đi, chuyện này tôi đã đánh tiếng với bên phía truyên thông rồi, ai dám tiết lộ ra nửa chữ thì đều sẽ nhận lấy kết quả không thể lường được. Các người đi ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng một mình một chút."
Tất cả mọi người đều đồng loạt lui ra bên ngoài, Tiêu Quân bị Mặc Diệu Lương giữ lại.
"Tiêu Quân, chuyện này cậu có ý kiến gì không?” Mặc Diệu Lương hỏi.
"Tổng giám đốc, anh là đang hỏi tôi rốt cuộc thì chuyện này có quan hệ gì với giám đốc Lâm hay không à?” Tiêu Quân là một người rất tinh tế, nhìn một chút liên đoán được tâm tư của anh ta.
"Ừm”" Trên mặt của Mặc Diệu Lương cũng không có biểu cảm gì là kinh ngạc, chỉ hờ hững gật đầu một cái.
"Thật ra thì tôi cảm thấy không có, lúc nãy sở dĩ tôi nói như vậy là hoàn toàn cố ý châm chọc khí thế hùng mạnh của cô ta, dù sao nhân vật nữ chính lần này là một người đã do cô ta tự mình lựa chọn và cũng quen thuộc với bản thân của cô ta, đây là điều mà *** Tháp từ trước đến nay đều không cho phép."
Mặc Diệu Lương gật gật đầu.
Chính xác thì đây chính là quy định bất thành văn của *** Tháp, nhưng phàm là nếu như có cơ hội thì ai mà không để lại cho người mình quen biết, cũng chính là cái được gọi là dựa vào quan hệ, bám váy. Mục đích chính là để chiêu mộ nhân tài từ khắp nơi trên thế giới, ngăn chặn việc đào thải những người thật sự có tài.
Mặc Diệu Lương đỡ lấy trán, chuyện này quả thật đã khiến anh ta hơi nhức đầu, nhưng mà cũng may là chuyện này đã bị đè ép xuống rồi, lấy tiếng tăm của nhà họ Mặc thì ở thành phố G này cũng không có mấy người dám ngang ngược.
"Thôi được rồi, cậu đi ra ngoài làm việc đi."
"Vâng." Tiêu Quân đi tới cửa lại bị anh ta gọi lại.
"Người kia... hiện tại An Đình Đình như thế nào rồi?" Mặc Diệu Lương dừng lại một chút rồi mới nhớ đến tên của An Đình Đình.
"Đã vê nhà nghỉ ngơi rồi, tạm thời cũng không có gì đáng ngại."
"Ừm." Mặc Diệu Lương gật đầu: "Cứ tính lương nghỉ phép cho cô ấy, cho đến khi tinh thần khôi phục lại rồi thì lại đến làm việc."
"Vâng." Tiêu Quân đáp một tiếng, tuy nhiên đồng thời anh ta cũng có chút bất ngờ, có vẻ là lần này tổng giám đốc rất quan tâm đến vấn đề này, còn cho rằng hứng thú của anh ta chỉ là không ngừng xã giao, kiếm tiên, đàm phán.
Hay là nói cách khác, anh ta đã chú ý đến một ai đó trong chuyện này?
"Người nhận vai nữ chính tiếp theo đã được chọn xong chưa?" Mặc Diệu Lương hỏi.
"Vẫn chưa chọn xong." Tiêu Quân lắc đầu rồi lại nói: "Bên phía đạo diễn cũng không có người nào thích hợp." Anh ta dừng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nói tiếp.
"Thật ra thì đạo diễn cũng không quá hài lòng đối với nữ chính đã được chọn kỳ này, chỉ có điều là không dám lật mặt với giám đốc Lâm."
"Vậy thì được rồi, chuyện này cứ giao cho đạo diễn tự mình xử lý đi."
"Vâng." Tiêu Quân gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.
Ở trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Mặc Diệu Lương, anh ta duỗi cánh tay dài ra kéo một cái ngăn kéo ở bên cạnh, lấy một bức ảnh từ bên trong ra. Bối cảnh của bức ảnh vào buổi đấu giá tối ngày hôm đó, An Đình Đình mặc trên người quần áo bình thường ngồi ở chỗ của mình, ngôi đó ngửa cổ nhìn người đàn ông giúp cô đeo trang sức ở phía đối diện.
Mặc Diệu Lương hoàn toàn không thèm để mắt đến những cái còn lại, ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chăm chú trên gương mặt hoàn mỹ đáng yêu kia.
"Cậu cũng thật sự có bản lĩnh, khiến cho mày người phụ nữ đồng thời bởi vì vậy mà tranh giành người yêu."
Trong mắt của Mặc Diệu Lương thấp thoáng nổi lên ý cười, khóe môi lơ đãng cong lên.
An Đình Đình dựa theo lời của Tiêu Quân mà làm, cô ở nhà nghỉ