Mặc Diệu Dương sải bước đi tới cửa xe, định bế cô vào bên trong.
An Đình Đình vội vàng nói: “Đừng, để em tự mình ngồi xuống”
Mặc Diệu Dương chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt yên bình như làn nước mùa thu, không nói tiếng nói, nhưng vẫn nghe theo lời cô mà để cô xuống.
An Đình Đình tự mình ngồi xuống ghế phụ, đợi cô ổn định chỗ ngôi rồi Mặc Diệu Dương mới đóng cửa xe lại.
Trong xe, bầu không khí trở nên trâm thấp.
“Sao anh lại đến đây?” An Đình Đình nhìn anh.
Người đàn ông lúc này đang tập trung lái xe, lông mày khẽ cau lại, đôi tay gân guốc to lớn nhẹ nhàng đặt trên vô lăng.
“Anh nghe được tin Sở Huệ Nhu đến *** Tháp, anh sợ cô ta sẽ gây khó dễ cho em nên đến xem sao”
Câu nói này khiến cho trái tim An Đình Đình như mềm nhũn, ấm áp hẳn lên.
Trước giờ cô chưa từng biết cảm giác được người khác quan tâm hóa ra lại ấm áp như thế này.
“Cảm ơn anh” An Đình Đình khế nói một câu.
Mặc Diệu Dương quay sang, chăm chú nhìn cô, sau đó nhìn sang chỗ khác, khóe miệng khẽ cong lên: “Không phải anh đã hứa là sẽ bảo vệ em rồi sao? Còn nói cảm ơn làm gì nữa?”
Mặt An Đình Đình đỏ bừng lên.
“Đúng rồi, chuyện của Sở Huệ Nhu anh cũng đã biết” Một lát sau Mặc Diệu Dương lại nói.
An Đình Đình nghi ngờ: “Sao anh lại biết? Chẳng lẽ... ở *** Tháp có tai mắt của anh à?”
Câu nói này hoàn toàn chọc cười Mặc Diệu Dương.
Anh lắc đầu, nói: “Thực sự là không có”
“Thế thì sao anh lại biết?” An Đình Đình bĩu môi, lộ ra bản tính ngây thơ của thiếu nữ.
“Bấm đốt ngón tay mà ra!” Mặc Diệu Dương cố làm ra vẻ thần bí.
“Phụt!” An Đình Đình bị anh chọc cười.
Trong phút chốc, bầu không khí trong xe ấm áp hẳn lên.
“Em rất muốn nhận series quảng cáo này sao?” Lát sau, Mặc Diệu Dương bỗng dưng hỏi.
“Em...” An Đình Đình thoáng do dự, thực ra, cũng không hẳn là bắt buộc phải có.
“Được, anh sẽ thu xếp nó cho em” Mặc Diệu Dương cho rằng cô rất muốn nhận nó.
“Hả?” An Đình Đình sững sờ.
“Không phải em rất muốn nhận nó sao? Gia cảnh của Sở Huệ Nhu đã bày ra trước mắt như vậy rồi, huống hồ cô ta có mối quan hệ tốt với nhà họ Mặc, em ba của anh chắc chăn sẽ nể tình quan hệ hai nhà Sở - Mặc mà đồng ý yêu cầu của cô ta.
Nhưng, nếu như anh ra mặt, em ba chắc chắn sẽ chừa cho anh chút mặt mũi, thế thì chuyện này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng”
An Đình Đình im lặng nghe anh phân tích, nhưng càng nghe lại càng thấy kì lạ.
Mặc Diệu Dương với Mặc Diệu Lương là anh em, tuy không cùng cha mẹ, nhưng đều là người nhà họ Mặc, cho dù khi trưởng thành không thường xuyên liên lạc, nhưng chẳng phải hồi nhỏ đã từng lớn lên cùng nhau? Nếu như để tình cảm anh em trở thành một mối quan hệ như đối tác làm ăn trên thương trường, há chẳng phải sẽ biến nó trở nên tế nhị hay sao.
Mặc Diệu Dương dường như đoán ra được thắc mắc của cô, bình tĩnh nói: “Mối quan hệ giữa anh với em ba quả thực không thân thiết tí nào”
“Ô” An Đình Đình chớp chớp mắt, ngạc nhiên vì anh có thể biết được trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
Tâm mắt của Mặc Diệu Dương nhìn thẳng về phía trước, dường như đang chìm đắm trong hồi ức, nhưng lại giống như đang tâm tình với người ngôi bên cạnh.
“Mặc dù anh là người nhà họ Mặc, nhưng lại từ trước đến nay lại xa cách với các thành viên khác trong gia đình. Kể cả với bê trên cũng như thế. Từ khi trưởng thành anh đã chuyển ra khỏi nhà họ Mặc, sống cùng với anh trai”
“..." Trong lòng An Đình Đình có rất nhiêu thắc mắc nhưng lại không dám hỏi bất kì điêu gì.
Ánh mắt người đàn ông ấy sâu thẳm và xa xăm, giống như nhìn về phía tận cùng của con đường này. An Đình Đình chăm chú dõi theo, bỗng nhiên phát hiện ra trong đôi mắt tối đen và sâu xa ấy có ẩn chứa một chút nỗi ưu thương.
Cô sợ mình nhìn nhầm, bèn thu lại ánh mắt, sau