"Nhìn bộ dạng nghèo túng này, hơn phân nữa là nhắm vào tiền tài của nhà họ Mặc rồi"
An Đình Đình nhìn người đàn ông đang nói chuyện, nói là đàn ông, không bằng nói là một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ. Da trắng mặt đẹp, môi hông răng trăng, ánh mắt sinh tình nhìn quanh, nhưng vẫn có chút ý lạnh.
Nếu không phải người đàn ông này kiểu tóc anh tuấn, lại mặc một bộ quần áo ngủ của nam, An Đình Đình thật sự xem anh ta là phụ nữ.
"Người này vẫn cứ như vậy, miệng độc." Mặc Diệu Dương khẽ nói.
"Ừ” An Đình Đình gật gật đầu.
Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông kia. Anh ta vừa thấy cô lớn mật nhìn thẳng mình như vậy, lập tức trừng mắt lên, nhìn giống như là một cô vợ nhỏ bị chọc tức.
An Đình Đình nhịn rất lâu, mới nhịn được sự vui vẻ, quay về phòng mình.
Mặc Diệu Dương thì mang theo đám bạn của mình, vào thư phòng, còn nói chuyện gì thì cô không biết,
Sau khi Mặc Diệu Phong trở về, người hầu gọi cô xuống nhà ăn cơm,
Trong phòng ăn chỉ có ba người bọn họ, đám người đẹp trai lúc nãy đều về cả rồi?
"Về rồi." Mặc Diệu Dương giống như thật sự biết đọc tâm.
An Đình Đình gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, sau bữa cơm chiều, cô cùng với Mặc Diệu Phong về phòng.
Lúc rảnh rỗi, An Đình Đình hỏi Mặc Diệu Phong, Thủy Mặc này có phải chỉ có một mình bọn họ hay không?
Mặc Diệu Phong suy nghĩ một chút nói, 'Có đôi khi cũng sẽ có người tới.”
"Là ai vậy?" Con ngươi An Đình Đình đảo một vòng.
Kỳ thật cô cũng không nhất định phải biết, chỉ là đơn thuần tò mò với người đàn ông xinh đẹp đó. Bởi vì cô cảm thấy trong ánh mắt người đàn ông đó nhìn mình có địch ý.
"Là bạn tốt mà tôi và em trai chơi từ nhỏ đến lớn." Mặc Diệu Phong nói.
".." Được rồi, xem ra từ chỗ người anh ngốc này thật sự không biết được gì.
Chơi một lúc, An Đình Đình lại trở về phòng nghỉ ngơi.
Màn đêm buông xuống, An Đình Đình bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Người đàn ông xinh đẹp như phụ nữ kia, vào phòng cô, bóp cổ cô, luôn miệng nói trả Diệu Dương cho anh ta,
An Đình Đình tỉnh lại, cả người đây mồ hôi.
Chẳng lẽ là mình đã đoán đúng? Mặc Diệu Dương thật sự là tình đồng chí, mà người đàn ông tâm đầu ý hợp với anh ta chính là người đó?
Đây tuyệt đối là không có lửa thì làm sao có khói. Bên người Mặc Diệu Dương, một giống cái cũng không có, thậm chí, lần trước anh ta còn nói, lần phát sinh quan hệ với mình đó là lần đầu tiên của anh ta.
Thì ra, anh ta từ trước đến này đều cùng đàn ông...
Di! An Đình Đình lập tức buồn nôn, cánh tay như bị mắc lại. Dạ dày cũng khó chịu quay cuồng. Chết tiệt, cô thế mà lên giường với một GAY? Còn làm qua ba lượt rồi !
An Đình Đình nôn ọe, đi ra ngoài rót nước.
May mắn thế nào, lại đúng lúc gặp Mặc Diệu Dương bên ngoài.
Người đàn ông này hình như rất thích lên sân thượng, yên lặng đứng ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng An Đình Đình hoảng hốt bỏ chạy.
"Đứng lại." Người đàn ông trầm giọng nói.
Trong lòng An Đình Đình cự tuyệt, nhưng mà hai chân lại không nghe lời, đứng lại tại chỗ.
"Đến đây." Người đàn ông lần nữa ra lệnh.
An Đình Đình nuốt nước miếng, kiên trì, đi tới.
"Chạy cái gì?" Lông mày Mặc Diệu Dương nhăn lại, trên mặt có vẻ không vui.
"..." An Đình Đình không phản bác được.
"Sao lúc này mới đến?" Giọng điệu của người đàn ông lộ ra sự không vui.
An Đình Đình sững sờ, "What??... anh, anh nói cái gì?"
Mặc Diệu Dương nóng giận, dữ tợn trừng cô, 'Em cứ nói đi.'
"Em...Em không biết." An Đình Đình nháy nháy mắt, quả thật cô không