Dưới mưu kế của An Đình Đình, Mặc Diệu Dương không xen vào chuyện quảng cáo của *** Tháp nữa.
Quả nhiên, nữ chính cuối cùng cũng thay đổi, cô cả nhà họ Sở chọn lại lần nữa. Sau đó, lại bận rộn, tạo hình trang điểm gì đó, trang phục, đạo cụ, khung cảnh, đổi rồi lại đổi, sửa rồi lại sửa.
Làm nhân viên công tác loay hoay đầu óc choáng váng. Không còn cách nào khác, ai bảo đối phương là cô cả nhà họ Sở chứ, mà ngay cả đạo diễn cũng đào ngũ về bên đó.
An Đình Đình cũng thở dài một hơi, cô cũng không có nhận công việc quay chụp nữa, nếu không, dựa vào tính tình của Sở Huệ Nhu, dù mình không chết cũng phải bị lột một lớp da.
Nhưng mà, phiên phức vẫn không ngừng tìm đến cửa
Viện trưởng cô nhi viện Hà Tú Liên gọi điện đến, để cô đến cô nhi viện một chuyến.
An Đình Đình cảm thấy có chút kỳ lạ, lần gặp mặt trước, sức khỏe của viện trưởng Hà cũng không phải tốt lắm, cô đưa hết tiền của mình cho bà khám bệnh, mình chỉ chừa lại một phân sinh hoạt phí nhỏ.
Về sau nghe nói bà xuất viện, thân thể cũng khôi phục. Nhưng, vì sao giọng nói trong điện thoại vừa rồi không đúng?
Xuống taxi, An Đình Đình vội vàng đi tới cửa chính.
Rất xa, nhìn thấy cửa cô nhi viện tụ tập rất đông người, theo đó là tiếng ồn ào, tiếng khóc, kêu loạn.
An Đình Đình cảm thấy hơi sợ, không phải là...
Khi cô đến gần, nhìn thấy Lục Gia Mỹ níu lấy Viện trưởng Hà khóc rống không ngừng ở cửa thì cô phun ra một câu nói tục, tình huống quả nhiên giống như cô nghĩ, vợ chồng An Mộ Thông đến làm loạn cô nhi viện.
"... Chính là bà, chính là bà... Viện trưởng Hà, lòng lang dạ sói không phải người mà... Che giấu người con nuôi tôi một tay nuôi lớn, hai người liên thủ, lừa gạt hết tiền tài nhà họ An chúng tôi... Người phụ nữ ác độc này, hôm nay tôi liều mạng với bà..."
Viện trưởng Hà đã là hơn sáu mươi tuổi, đâu phải là đối thủ của người phụ nữ chanh chua như Lục Gia Mỹ, cổ áo bị bà ta níu lấy, quả thật không thể ngăn lại.
Nhìn Viện trưởng Hà tuổi già sức yếu, vẫn phải đối mặt loại tra tấn này, biểu cảm đau khổ trên mặt, lòng An Đình Đình nhói lên.
"Buông tay!" An Đình Đình nổi giận, hét to một tiếng, vọt tới bên người Lục Gia Mỹ, níu tay bà ta, dùng sức kéo kéo xuống. "Người mấy người muốn tìm là tôi, không quan hệ gì với Viện trưởng Hà! Có chuyện gì, nhằm vào tôi là được rồi!"
Lục Gia Mỹ đầu tiên là cả kinh, sau khi nhìn thấy người đến, bà ta đến bên tai cô nói khẽ: "An Đình Đình, nếu như mày không đồng ý thả người, đời này, trừ phi tao chết đi, nếu không tao không để yên cho mày đâu."
Dứt lời, bà ta kéo người ra, lần nữa hét to: "Các ngươi xem, chính là nó... Nó tên An Đình Đình, hơn hai mươi năm trước, tôi đem nó từ nơi này mang về nhà họ An, hết lòng chiếu cố, đối đãi như con gái ruột của mình... Ai biết nó lại là một con bạch nhãn lang, lừa sạch tiền tài của nhà chúng tôi... Nó không phải người mà... Bạch Nhãn Lang..."
Người đang xem xung quanh đều chỉ trích hành vi của An Đình Đình và viện trưởng Hà.
"Tôi không có, tôi không có..." Viện trưởng Hà bị dạo không nhẹ, không biết phải nên nói gì vì mình nữa rồi
An Đình Đình trong nội tâm thấy vậy nên áy náy, cô đưa tay giật lấy ống tay áo của Lục Gia Mỹ, nói: "Rốt cuộc bà muốn thế nào? Tôi đồng ý với bà là được.”
Nghe vậy, Lục Gia Mỹ quả nhiên không làm khó nữa, thấp giọng nói: “Tao muốn mày đồng ý thả người."
Thả người? Làm sao có thể. Cô An Đình Đình cũng không có cái bản lãnh thông thiên này, trừ phi...
"Được, ta đồng ý với bà. Nhưng mà, ở đây không phải chỗ nói chuyện." An Đình Đình tận lực