Buổi tối gió lạnh thổi từng đợt, xua tan đi cái nóng của ban ngày, trong gió mang theo chút sương mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái.
An Đình Đình không khỏi nheo mắt.
"Lạnh không?" Mặc Diệu Dương hỏi.
An Đình Đình lắc đầu: "Anh thì sao?”
Mặc Diệu Dương cong môi, xem thường nói: “Anh là đàn ông, chút lạnh này thì có là gì.”
Lúc người đàn ông nói thì giơ tay nhấc chân, trông giống dáng vẻ của một đứa trẻ to xác, ngược lại có chút giống với anh trai Diệu Phong.
An Đình Đình không khỏi bật cười.
"Em cười cái gì?' Mặc Diệu Dương nhíu mày.
"Không có, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười thôi." An Đình Đình nhướng mày.
"Hừ, cô ngốc." Mặc Diệu Dương cười nhạo một câu.
Một lúc sau Mặc Diệu Dương lại mở miệng hỏi: "Có phải hôm nay gặp chuyện gì phiền phức không?”
"Sao anh biết?" Đúng là thần mà, lẽ nào anh thực sự biết thuật đọc tâm.
"Chẳng lẽ em không biết, có một vài việc dù ngoài miệng không nói thì trong mắt cũng lộ ra à." Mặc Diệu Dương nói một cách bí hiểm.
An Đình Đình dở khóc dở cười, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, lại đến tìm em rồi."
Mặc Diệu Dương cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi cô: "Em định xử lý thế nào."
"Em..." An Đình Đình có chút do dự.
"Tất cả đều theo ý em." Mặc Diệu Dương cho cô một viên an thần.
Nói thực, cô thật lòng không muốn giúp chuyện của nhà họ An. Nhưng cô vẫn lo lắng, nhỡ cô không quản nữa, vợ chồng An
Chính Khôn lại đi làm phiền bà nội Hà.
Tuổi của bà nội Hà đã cao, đến tuổi an hưởng quãng đời còn lại rồi, không thể chịu thêm đả kích nữa. Nhưng cứ bỏ qua cho An Viễn Minh và An Giai Kỳ như vậy cô lại không cam lòng.
Nghĩ nghĩ rồi nói: "Rút ngắn thời gian ngồi tù lại chút đi."
"Được, làm theo ý em."
Hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, thỉnh thoảng lại nói một vài chuyện phiếm. Chẳng có những nụ hôn nồng nàn, cái ôm mập mờ như những người yêu đương say đắm.
Mà giống như quen nhau đã lâu, dù không nói một lời nhưng bình yên này cũng vô cùng quý giá.
Mãi đến lúc An Đình Đình ngáp một cái, Mặc Diệu Dương mới kết thúc buổi “hẹn hò” này và trở về phòng nghỉ ngơi.
An Đình Đình đã thay đổi môi trường mới, trằn trọc mãi trên chiếc giường lớn thoải mái, mềm mại một lúc lâu mới ngủ được.
Địa vị nhà họ Sở ở thành phố G thực sự không nhỏ.
Buổi quay quảng cáo của Sở Huệ Nhu còn chưa khai máy, *** Tháp đã tổ chức buổi họp báo cho cô ta trước rồi. Tất nhiên, địa điểm được chọn là tập đoàn *** Tháp rồi.
An Đình Đình vừa đến *** Tháp đã bị đồng nghiệp giục đi hỗ trợ.
"Sắp làm gì ở đây thế?” An Đình Đình và Lý Giai Giai đến cửa lớn *** Tháp, cùng nhân viên công tác chuyển ghế, băng ghế và vài việc khác.
Lý Giai Giai nhìn bục phát biểu màu đỏ phía trước, nói: "Đình Đình, chẳng lẽ cô không nghe nói ư, lễ quay phim lần này đều là những nhân vật trên cao của thành phố G, tôi nghe ngóng rồi, bà chủ của nhà họ Mặc cũng đến đó."
"Bà chủ của nhà họ Mặc ư?”" An Đình Đình sửng sốt.
"Vậy thì cô không biết rồi, tôi nghe nói cô chủ nhà họ Sở là cháu gái của bà chủ nhà họ Mặc đấy. Mà bà chủ nhà họ mặc lại là
hòn ngọc quý trên tay nhà họ Quan, thân phận rất cao quý. Lần này bà ấy chịu ra mặt, chắc chắn là vì cô Sở rồi."
Bà chủ Mặc, không phải là cái người lân trước đến Thanh Thủy Uyển cãi nhau với Mặc Diệu Dương đấy ư. An Đình Đình rất tò mò, bà chủ Mặc này như thế nào.
Rượu sâm panh tươi đã đúng chỗ. Tay trống, nhạc cũ đều đã có sẵn.
Lối đi trải một tấm thảm màu đó, tất cả nhân viên cấp cao của *** Tháp