An Đình Đình sợ tâm trạng của mình quá rõ ràng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, cô cúi đầu thu liễm một chút.
Sở Huệ Nhu ở trên sân khấu, hơi mỉm cười ngồi xuống bên người Quan Chi Thu, trả lời những câu hỏi của các phóng viên. Trong lúc lơ đãng, cô ta phát hiện An Đình Đình đang cúi đầu ở dưới sân khấu, giống như không dám nhìn vào bọn họ.
Sở Huệ Nhu câu môi cười một tiếng.
Buổi họp báo kết thúc, Lâm Tiêu Tương ưỡn ngực và nghiêm mặt, mời Quan Chi Thu đến phòng làm việc của mình nghỉ ngơi một chút.
Quan Chi Thu đương nhiên là từ chối nhưng lại không ngăn được sử khẩn cầu của cháu gái bảo bối Sở Huệ Nhu.
"Bà Mặc, mời bà uống trà!” Vừa tiến đến bàn làm việc, Lâm Tiêu Tương đã rót ngay một ly nước, cung kính đưa đến trước mặt Quan Chi Thu.
Quan Chi Thu cũng không đưa tay nhận lấy, lại nhìn cô ta với nụ cười không chạm thấy đáy.
Vẻ mặt Lâm Tiêu Tương hiện lên sự xấu hổ và sợ hãi.
"Cô chính là giám đốc của *** Tháp, Lâm Tiêu Tương?" Quan Chi Thu hỏi.
"Đúng vậy, bà Mặc." Lâm Tiêu Tương sợ hãi trả lời.
Quan Chi Thu gật đầu, nói tiếp: "Cháu gái Huệ Nhu của ta, làm phiền cô chăm sóc nó.”
Lâm Tiêu Tương vội nói: 'Không dám nhận, bà Mặc. Tôi và Huệ Nhu vốn là bạn bè, nếu cô ấy đã ở *** Tháp, đương nhiên là tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
"Ừm." Quan Chi Thu gật đầu, lúc này mới đưa tay, nhận lấy ly nước và uống một ngụm.
Sở Huệ Nhu ở một bên, nũng nịu nói: "Dì, dì nhìn xem, đã dọa đến bạn của cháu rồi!”
"Ồ? Có sao?" Quan Chỉ Thu lại nói: "Trên mặt ta giống như rất hung ác sao?” Nói xong, lại nhìn về phía Lâm Tiêu Tương.
Mặc dù trên mặt Quan Chi Thu cũng không có chút nóng giận nào, nhưng đã khiến Lâm Tiêu Tương bị dọa đến mức thở cũng không dám thở mạnh, cô ta lắc đầu liên tục nói: 'Không, không có."
Lúc này Quan Chỉ Thu mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Sở Huệ Nhu nhướn mày, nháy mắt với Lâm Tiêu Tương ra hiệu một cái.
Lâm Tiêu Tương ngầm hiểu, đứng dậy đi đến bên bàn làm việc, bấm một dãy số.
Lúc An Đình Đình nhận được tin rằng mình phải đến văn phòng của giám đốc Lâm, trong lòng cô biết rằng mình sẽ lại bị làm khó. Cô cũng biết, lúc này Quan Chỉ Thu đang ở trong văn phòng của cô ta, còn có Sở Huệ Nhu.
Ba người phụ nữ này ở cùng nhau, bây giờ lại để cô đi vào, thật sự không có chuyện gì tốt.
Nhưng bây giờ phải làm sao? Nhìn thấy tập tài liệu trên tay, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng.
"Giai Giai." Cô gọi.
"Ừm? Chuyện gì, Đình Đình.” Lý Giai Giai ôm cổ hỏi.
Vẻ mặt An Đình Đình đầy áy náy nói: “Giai Giai, cô giúp tôi một việc được không? Giúp tôi đưa phần tài liệu này đến văn phòng phó tổng đi, vừa rồi phó tổng muốn tôi đưa qua, nhưng giám đốc Lâm gọi tôi, tôi không đi được.”
'A, được, cô đi đi, bây giờ tôi sẽ đưa qua.”
"Cám ơn." An Đình Đình gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng của Lý Giai Giai, cô cũng đứng dậy theo, đi về phía văn phòng của Lâm Tiêu Tương.
Đến cửa phòng làm việc, An Đình Đình hít sâu một hơi, đưa tay lên và gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong vang lên giọng nói của Lâm Tiêu Tương, khác hẳn với lúc trước, lần này trong giọng nói thiếu chút lạnh lùng, quá nửa là vì bà Mặc ở bên trong đi.
“Chào bà Mặc, giám đốc Lâm, cô Sở”
Sau khi An Đình Đình vào cửa, lần lượt chào hỏi từng người phụ nữ bên trong.
Lâm Tiêu Tương cười như không cười gật đâu, khóe miệng Sở Huệ Nhu cười lạnh, nhưng trên mặt Quan Chi Thu lại là nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô.
An Đình Đình không khỏi cảm thấy tò mò, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đụng vào ánh mắt của Quan Chi Thu.
Trong phút chốc, cô giống như nhìn thấy trong mắt người phụ nữ trước mặt chợt lóe lên sự chấn kinh. Đột nhiên trong lòng cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đợi đến khi cô ngước mặt nhìn thì trong mắt Quan Chi