"Xem ra, cô thật sự không biết đến tầm quan trọng của phân tài liệu này.” Dáng vẻ của Tiêu Quân giống như đang cố gắng nhẫn nhịn để không phát cáu: “Không phải cô thấy bà Mặc ở đây nên tìm cách đến đây để gần gũi chứ? Thân phận gia tộc Mặc thị cao quý bao nhiêu, há lại để một người bình thường như cô có thể leo lên?”
An Đình Đình giả vờ như bị nói đúng tâm tư, cô xấu hổ cúi đầu.
Lâm Tiêu Tương lạnh lùng nhìn xem một màn này, thầm nghĩ, thật là một đôi cẩu nam nữ biết diễn kịch!
Sở Huệ Nhu không biết ở trong này có mờ ám, chỉ nhìn Quan Chi Thu một chút, cũng không nói gì.
Quan Chi Thu lần nữa biểu hiện ra vẻ rộng lượng, gật đầu nói với An Đình Đình: "Có công việc thì đi làm đi."
"Vâng, cám ơn bà Mặc." An Đình Đình mang theo vẻ mặt cảm kích nhẹ gật đầu, sau đó quay người rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Tiêu Tương thấy cơ hội này tuột mất, cô ta cắn chặt răng cũng không dám phát cáu.
Tiêu Quân mang theo sự áy náy: "Bà Mặc, thực sự xin lỗi, vãn bối làm phiền rồi."
"Đi làm việc đi." Quan Chi Thu gật đầu.
Ngay sau đó, Tiêu Quân lui ra ngoài.
An Đình Đình càng nghĩ thì càng cảm thấy kinh ngạc. Cô đứng trước gương trong phòng rửa tay xuất thân nhìn mặt mình. Chẳng lẽ, thật sự là mình nghĩ quá nhiều rồi?
Cô nhớ rõ, buổi tối đấu giá *** Tháp, Mặc Diệu Dương đã từng hỏi cô, có ai đã từng nói với cô rằng cô trông rất giống một người không. Mà vừa rồi, khi Quan Chi Thu thấy cô, cô rõ ràng đấy được sự kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương, mặc dù rất ngắn ngủi, cho dù Quan Chi Thu che giấu rất nhanh, nhưng cô tin vào đôi mắt và trực giác của mình, cô không nhìn nhầm.
Như vậy, người giống cô rốt cuộc là ai?
Trở lại khu làm việc, Lý Giai Giai liền nói cho cô rằng phó tổng yêu cầu cô đến văn phòng.
Tiến vào văn phòng, Tiêu Quân liền đem phân tài liệu Lý Giai Giai đưa tới giao cho cô, cũng nói: "Tôi đã xem qua, không có vấn đề gì, đồ án rất mới lạ, màu sắc phối hợp trên đó cũng rất đặc sắc.”
An Đình Đình nhận lấy: "Vậy lát nữa tôi sẽ đưa đi.”
"Ừm, đi đi." Tiêu Quân nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
Nếu như nói trước kia anh ta vừa nhìn thấy vẻ ngoài của cô đã thấy yêu thì bây giờ anh ta đã bị hãm sâu vào sự thông minh của cô. Sau vài lần tiếp xúc, An Đình Đình đã được đánh giá vô cùng cao trong mắt anh ta.
Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh thì rất hiếm có. Thật ra Lâm Tiêu Tương cũng được coi mà một phụ nữ xinh đẹp và thông minh, chỉ có điều sự thông minh của cô ta không được sử dụng đúng đắn.
An Đình Đình đi tới cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Quân.
Bốn mắt chạm vào nhau.
Cô nhìn thấy vẻ mặt quyến luyến lộ ra trên mặt anh ta, trong lòng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Tiêu Quân cũng không ngờ cô lại đột nhiên dừng lại, càng không ngờ cô sẽ quay người. Sắc mặt anh ta hơi xấu hổ, nhưng lập tức nghĩ chuyện này thì sao, anh ta thích cô, cũng không phải là điêu gì không thể lộ ra ngoài. Nghĩ đến đây, anh ta liền thản nhiên hơn.
"Đình Đình, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Người đàn ông nói, giọng nói rất dịu dàng.
"Tiêu Quân, tôi muốn hỏi anh một việc.” Lân này An Đình Đình cũng không gọi anh ta là phó tổng.
"Cô hỏi đi." Tiêu Quân gật đầu.
An Đình Đình suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh có cảm thấy tôi có điểm giống ai đó... Hoặc là nói, anh đã từng thấy người nào đó có dáng dấp giống tôi hay chưa?”
"Dáng dấp tương đối giống cô?” Trong lúc nhất thời Tiêu