Khóe miệng Tiêu Quân cong lên, nói: “Anh ta là trợ thủ đắc lực nhất của Mặc Diệu Dương, nhà họ Qúy ở thành phố G cũng là danh môn vọng tộc tiếng tăm lừng lẫy, tính tự cao trong xương cốt anh ta rất mạnh, cũng là người rất kiêu ngạo và tự phụ, ở thế giới này, người duy nhất mà anh ta tin tưởng chính là Diệu Dương. Vì vậy, ở trong mắt anh ta, những người khác đều không đáng nhắn đến. Em hiểu ý của tôi chứ?” An Đình Đình hơi mệt mỏi, lắc đầu.
Tiêu Quân gật đầu, lại nói: “Đừng nói là em, mấy người bạn của Diệu Dương như bọn tôi cũng có lúc bị anh ta giễu cợt một phen rồi."
An Đình Đình bừng tỉnh. Thì ra ý anh ta nói là cái này, cô lắc đầu: “Không sao đâu.”
“Vậy thì tốt.” Tiêu Quân lại nói: “Nhưng người như anh ta không xấu, miệng mồm chỉ hơi nhẫn tâm một chút, đối với bọn tôi cũng rất ân cần, bọn tôi hiểu tính cách của anh ta cho nên cũng không so đo thiệt hơn.”
“Tôi biết rồi, tôi cũng không để trong lòng đâu.”
“Vậy được.”
An Đình Đình ăn xong, trở lại phòng bệnh với Tiêu Quân.
Mặc Diệu Dương đứng bên mép giường, rũ mắt xuống nhìn Mặc Diệu Phong. Tuy không nói gì, nhưng những người ở đây đều có thể nhìn ra được tình cảm giữa anh em bọn họ rất sâu sắc.
“Ở đây giao cho tôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi” Người nói là Hàng Vũ Triết , cũng là bạn bè trong nhóm của Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Tiêu Quân và Mạnh Yến San, gật đầu nói: “Chúng ta về trước đi."
Mạnh Yến San gật đầu: “Tôi phải về cục cảnh sát, việc tối qua vẫn cần xử lí một chút.”
“Ừ, đi đi” Mặc Diệu Dương nói. Ngừng một chút, anh ta nhướng mày, nhìn về phía An Đình Đình: “Em cũng về nghỉ ngơi đi.”
An Đình Đình kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh ta.
Anh ta đang quan tâm cô à? Có lẽ là vậy đi. Chẳng lẽ anh ta không trách cô nữa sao?
Vẫn chưa đợi cô nghĩ ra, thì cảm giác có một đôi mắt sắc bén đang nhìn mình. Cô tìm ánh mắt đó, cuối cùng thì nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đẹp trai của Qúy Đình Kiêu .
Mà trên khuôn mặt của anh ta, đây sự ghét bỏ, cũng xen lẫn sự kinh ngạc.
Anh ta đang kinh ngạc cái gì? Là bởi vì Mặc Diệu Dương quan tâm cô sao, cho nên mới lộ ra vẻ hoài nghi như vậy?
An Đình Đình không quan tâm anh ta, dời ánh mắt, nói: “Em ở lại chăm sóc anh Phong.”
Khóe miệng Tiêu Quân khẽ động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Mặc Diệu Dương thu hồi tầm mắt, môi mỏng khẽ mở: “Anh ấy vừa hôn mê, lúc này gọi anh ấy tỉnh lại là không có khả năng. Ngày tháng còn dài, điều em cần làm hiện giờ là phải nghỉ ngơi, hiểu chưa?”
Nói xong câu này, dường như là bình thản, nhưng lại làm cho trái tim của An Đình Đình không bình tĩnh chút nào.
Bây giờ nguyện vọng duy nhất của cô là có thể ở bên cạnh anh Phong, chăm sóc cho anh ấy. Cô thật sự cho rằng lần này Mặc Diệu Dương nhất định sẽ đuổi cô đi, không cho cô lại gần anh Phong.
Thật may, anh ta không làm như vậy, còn quan tâm cô mà không biểu hiện ra.
An Đình Đình không kiên trì nữa, gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh với Tiêu Quân. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của Qúy Đình Kiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Cô thật sự rất buồn bực, vì sao người đàn ông này vừa thấy cô thì lại cố ý làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là khinh thường cô thôi sao?
Trên đường trở về nhà, Tiêu Quân nói với An Đình Đình, Mặc Diệu Dương đã quyết định rồi, đợi thương thế của anh
Phong chuyển biến tốt thì