Về đến Thủy Mặc, An Đình Đình và Tiêu Quân xuống xe. “Tiêu Quân, anh cũng phải đi sao?” An Đình Đình hỏi.
“Tôi sẽ nghỉ ngơi ở phòng khách, khi nào tỉnh dậy tôi sẽ đi gặp Diệu Dương, cùng cậu ấy bàn bạc vài chuyện.” Tiêu Quân nói.
“Vâng, cũng được, đỡ phải đi lại nhiều.”
An Đình Đình về phòng, tắm rửa sạch sẽ trước, cô thật sự rất buồn ngủ, nhưng sau khi nằm trên giường thì lại không ngủ được. Lăn qua lăn lại, trong đầu cô hiện lên giọng nói của Mặc Diệu Phong, lúc mơ hồ, lúc lại rất rõ ràng điêu cuối cùng đọng lại trong tâm trí cô là sau khi anh bị bắn, cô quay lại, nhìn thấy máu trào ra từ khóe miệng anh, nhưng anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, gọi to tên cô Đình Đình.......
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, anh Phong, anh nhất định phải tỉnh lại, nếu không cả đời này Đình Đình sẽ sống không yên ổn.
Thời gian từng chút một trôi qua, Tiêu Quân đến bệnh viện sau vài giờ nghỉ ngơi, khoảng nửa giờ sau đó, Mặc Diệu Dương trở về Thủy Mặc .
Anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ở tầng dưới, yên lặng chờ đợi.
Người giúp việc đi xuống, báo cáo: “Mợ chủ vẫn đang ngủ ạ.”
Mặc Diệu Dương không nói gì, gật nhẹ đầu.
Người giúp việc lại nói: “Nhưng mợ chủ dường như không được yên giấc, tôi vào xem thử, phát hiện cô ấy đang nói trong mơ, như thể đang khóc.”
Nghe vậy, lông mày của người đàn ông hơi cau lại.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi, chị ra ngoài đi.”
“Vâng.” Người giúp việc lập tức rời đi.
Mặc Diệu Dương vẫn ngồi đợi, cho đến khi An Đình Đình thức giấc, bước xuống lầu.
An Đình Đình cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mặc Diệu Dương. Anh về từ khi nào? Cô đã ngủ lâu như vậy ư. Có nên lại đó một lát không?
Cô xấu hổ bước xuống cầu thang, mắt hơi sưng vì khóc nhiều, ngơ ngác nhìn Mặc Diệu Dương.
“Tỉnh rồi.” Mặc Diệu Dương lên tiếng.
“Ừm... ừm.” An Đình Đình vô cùng xấu hổ, đi về phía anh, thận trọng hỏi: “Anh quay về lúc nào vậy?”
“Anh vừa về.” Thật ra Mặc Diệu Dương quay về đã khá lâu rồi.
“Ừm”” Nghe vậy, trong lòng An Đình Đình cảm thấy đỡ sợ đi một chút.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của anh, hình như tìm cô có việc gì đó. An Đình Đình bước tới, ngồi xuống ghế sofa đối diện với anh ta: “Anh tìm em có chuyện gì sao?"
“Ừ.” Mặc Diệu Dương không hề né tránh, nói: “Đình Đình, tình hình hiện tại đã vượt khỏi dự tính ban đầu của anh rồi.”
An Đình Đình chăm chú lắng nghe, không ngắt lời anh.
"Lúc đầu tìm em, chỉ hy vọng em có thể ở cùng anh cả của anh, hi vọng em có thể mang đến niềm vui cho anh ấy.”
“Em biết.” Ánh mắt An Đình Đình hơi ảm đạm.
Mặc Diệu Dương nhếch môi, trong lòng tàn nhẫn đè nén một vài suy nghĩ khác, hai người giống như là quan hệ thương lượng, cũng không có chuyện gì xảy ra.
“Vì vậy, sau này chắc chắn sẽ có nhiều nguy hiểm hơn. Tất cả những điêu này, anh không thể nào dự tính trước được, bởi vì em cũng đã tham gia vào rồi.”
An Đình Đình yên lặng lắng nghe, cô thực sự không thể hiểu được ý của người đàn ông này, nhưng có điều, cô dường như mơ hồ cảm thấy...
Quả nhiên, Mặc Diệu Dương nói thêm: “Đình Đình, em có thể lựa chọn rút lui.”
“Ý anh là gì?” Giọng An Đình Đình hơi run rẩy.
“Anh trả lại tự do cho em.”
“Không.” An Đình Đình từ chối thẳng thừng.
“Nếu em tiếp tục, tính mạng của em sẽ gặp nguy hiểm. Lễ nào em còn không biết, em cũng là một trong những mục tiêu của
vụ giết người đêm qua sao?” Mặc Diệu Dương nói. “Em biết, nhưng em sẽ không