Sự kiên trì của Sở Huệ Nhu thật sự bị dùng hết, cô ta tức giận cầm theo các loại sản phẩm chăm sóc ném xuống đất, ánh mắt dữ tợn nói: “Cô còn thật sự tưởng tôi muốn đến à? Nếu không phải là dì tôi cảm thấy anh ta đáng thương, tôi mới chẳng thèm làm chân chạy này đâu. Đồ đều ở đây, người thì tôi còn chưa gặp, nói giống như tôi thật lòng muốn gặp anh ta vậy. Một kẻ thiểu năng." Sở Huệ Nhu nhớ tới lúc gặp phải ở nhà hàng lần trước mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Chỉ tiếc lúc đó Mặc Diệu Dương ở đấy, bằng không cô ta nhất định sẽ cho Mặc Diệu Phong mất mặt.
Cô ta vốn không muốn đến nhưng lại không dám không nghe theo lời Quan Chi Thu nói, đành phải ngoan ngoãn mang theo đồ đã được dì chọn, đi tới Thủy Mặc. Sau khi ném đồ xuống, Sở Huệ Nhu quay người rời đi.
"Sở Huệ Nhu, cô đứng lại đấy cho tôi." An Đình Đình nhíu mày, trong mắt lộ ra sự thù hận.
Sở Huệ Nhu bị dọa, cô ta dừng lại, lúc vừa xoay người thì bị một tát đánh xuống.
"Đồ đê tiện! Cô dám đánh tôi à?" Sở Huệ Nhu sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng được.
An Đình Đình lạnh lùng nói: "Đánh cô là còn nhẹ đấy, lần sau giữ miệng sạch sẽ một chút cho tôi. Anh Phong không phải là kẻ thiểu năng!"
"Đồ đê tiện, cô lại dám đánh tôi! Tôi liều mạng với cô." Sở Huệ Nhu vốn chẳng phải là người hiền lành gì, lần này bị người ta giơ tay tát, cô ta làm sao có thể nuốt được cơn giận này.
Cô ta nhào về phía An Đình Đình, hai người phụ nữ nhanh chóng quấn lấy nhau.
An Đình Đình thật sự rất ốm yếu, không thể so được với dáng người cao gầy nhưng khuỷu tay mạnh mẽ của Sở Huệ Nhu, cô nhanh chóng rơi vào thế bất lợi. Trên mặt cô bị móng tay sắc nhọn của Sở Huệ Nhu cào rách mấy chỗ.
Đám người giúp việc nghe tiếng chạy tới, nhưng tất cả đêu không dám xông tới một bước. Đây chính là tình huống rất khó xử, một bên là cô chủ nhà họ Sở, một bên là mợ cả nhà mình.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát lao qua và dừng lại ở cửa, Mạnh Yến San từ trong xe nhảy ra.
Vừa thấy được tình cảnh này, cô ta không nói một lời đã chạy qua.
Mạnh Yến San là ai? Tuy cô ta là con gái nhưng dù sao cũng là người luyện võ từng trải qua các loại huấn luyện trong đội cảnh sát, rất nhanh đã khống chế được Sở Huệ Nhu đang giống như phát điên.
Cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Sở Huệ Nhu và vặn ngược ra sau, hỏi thăm An Đình Đình: "Đình Đình, cô thế nào?”
An Đình Đình từ dưới đất bò dậy, thấy Sở Huệ Nhu bị khống chế, đi qua vui vẻ tát cô ta mấy cái, còn đá cô ta thêm mấy phát nữa.
Sở Huệ Nhu tức giận kêu to: “Mạnh Yến San, cô biết tôi là ai không? Cô dám đối xử với tôi như vậy, có tin tôi nói cho dì tôi biết, bảo dì ấy xử cô hay không?”
Mạnh Yến San cười lạnh nói: "Xin lỗi cô chủ Sở, tôi là cảnh sát, thấy cô đang đánh người nên tôi nhất định phải ra tay. Thế nào? Cô có muốn đi với tôi tới Cục cảnh sát để lấy lời khai gì đó không?"
Sở Huệ Nhu tức giận lại không biết trút vào đâu: “Vừa rồi rõ ràng là cô ta đang đánh tôi, lẽ nào cô không thấy sao?”
"Không nhìn thấy!" Mạnh Yến San cong môi, cười lạnh. Sau đó làm một chiêu Câm Nã Thủ ngược, vặn chặt cánh tay cô ta đang bị xoay ngược lại.
Sở Huệ Nhu đau đến mức rơi nước mắt.
Mạnh Yến San buông tay, đồng thời đẩy mạnh cô ta một cái. Sở Huệ Nhu lảo đảo vài bước, mới không bị ngã nhào.
"An Đình Đình, Mạnh Yến San, các người chờ đấy cho tôi." Sở Huệ Nhu thấy bây giờ mình không phải là đối thủ của các cô, căm phẫn ném lại những lời này rồi chạy trối chết.
Mạnh Yến San khinh thường nhìn dáng vẻ thua trận chạy trốn của Sở Huệ Nhu,