An Đình Đình ngồi ở đó, còn Mặc Diệu Dương thì đứng.
An Đình Đình nghe được những lời này của anh thì hơi bối rối, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn anh.
"Nhớ kỹ, về sau bất kể xảy ra chuyện gì, em phải nghĩ cách bảo vệ tốt chính mình trước đã, hiểu chưa?”
An Đình Đình cúi xuống, khẽ gật đầu.
Mạnh Yến San nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng lại suy nghĩ.
Sau đó, An Đình Đình đi tới phòng của Mặc Diệu Phong. Mạnh Yến San ở lại nói chuyện với Mặc Diệu Dương.
"Diệu Dương, tôi đã chọn được một đám người từ trong người lính đặc công tới nằm vùng ở ngọn núi phía sau nhà cũ của nhà họ Mặc. Một khi có tình huống, bọn họ sẽ lập tức hành động. Đến lúc đó, Mặc Chấn Ngôn chắc chắn cũng sẽ gửi thiếp mời cho ba mẹ tôi, tôi sẽ đi cùng tới đó."
"Ừ, San San, làm phiền cô rồi."
Mạnh Yến San mỉm cười: “Diệu Dương, với quan hệ giữa hai chúng ta, anh nói những lời này không cảm thấy quá xa lạ sao?"
Mặc Diệu Dương nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Mạnh Yến San đi theo sau lưng Mặc Diệu Dương, nhân lúc anh không chú ý lại bước lên bóng của anh đi tới. Trong lòng nghẹn lại như bị bịt một đống bông, dù thế nào cũng không thể hít thở bình thường được.
"Diệu Dương." Cuối cùng, cô ấy vẫn lấy hết can đảm.
"Sao?" Mặc Diệu Dương thản nhiên đáp một tiếng.
“Anh có cảm thấy, anh quá tốt với Đình Đình hay không?" Mạnh Yến San nói thẳng vào vấn đề.
Mặc Diệu Dương ngẩn người: “San San, cô nói lời này là có ý gì?"
Mạnh Yến San cười, nói: "Không có ý gì cả. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, trước đây anh tìm An Đình Đình với mục đích gì thôi."
Mặc Diệu Dương đột nhiên dừng lại, màu mắt của anh tối lại: "Tôi đương nhiên vẫn nhớ rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.' Mạnh Yến San cười tự giễu. "Tôi còn có chuyện khác, đi trước đây."
"Được, cô đi thong thả." Mặc Diệu Dương gật đâu, nhìn theo bóng dáng Mạnh Yến San rời đi, bởi vì nhớ lại lời 'nhắc nhở vừa rồi của cô ấy, vẻ mặt anh trở nên phức tạp hơn.
An Đình Đình massage cánh tay cho Mặc Diệu Phong, cười nói: “Anh Phong, anh đoán xem hôm nay em đã làm gì?"
"Ha ha... Em đánh nhau đấy."
"Ừ - với cô chủ nhà họ Sở kia, còn là em ra tay trước cơ."
"Trên mặt cô ta bị em tát mấy cái, xem lần sau cô ta còn dám nói bậy về anh nữa không."
"... Nhưng trên mặt em cũng bị thương. Ha ha... Bây giờ em cũng không dám soi gương nữa, lại giống như một con mèo nhỏ vậy..."
Mặc Diệu Dương đứng ở cửa, cánh cửa còn không đóng chặt, chỉ khép hờ, khiến cho anh có thể nghe được người ở bên trong đang nói liên miên những gì.
Không biết vì sao, anh đột nhiên không có can đảm để bước vào cửa.
Nhưng... bản thân anh cũng không thể nói rõ được là mình rốt cuộc đang sợ cái qì.
Mí mắt anh hơi khép lại, trong đầu hiện lên đôi mắt sáng ngời giống như một dòng nước mùa thu, trong suốt tinh khiết, làm người ta không đành lòng có chút lừa dối và che giấu nào...
Đối với chuyện An Đình Đình bị đánh, người tức giận nhất chắc chắn là Tiêu Quân.
Anh ta đang ngồi trên ghế chợt nhảy dựng lên, tức giận muốn đi tìm Sở Huệ Nhu: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Cũng may đám bạn nối khố của anh ta vội vàng ngăn anh ta lại, Tiêu Quân mới không thể rời đi.
"Các người xem đi, mặt của Đình Đình bị cô ta làm thành như vậy đấy. Anh vẫn còn thờ ơ được à." Những lời này rõ ràng là nói với Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương lẳng lặng ngồi ở đó, trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Tiêu Quân thấy anh như vậy lại càng giận hơn, mở miệng lại nó: "Chỗ này của anh thật sự tuyệt đối an toàn sao? Tôi thấy không hề. Để đề phòng lại xuất hiện những chuyện tương tự, Đình Đình tới ở chỗ của tôi đi. Tôi bảo đảm không ai dám động tới một sợi tóc gáy của cô ấy!"
Lời này vừa nói ra lại khiến cho người ta kinh ngạc.
An Đình Đình càng kinh ngạc đến mức há hốc miệng. Ở chỗ anh ta à? Anh ta làm sao có thể mở miệng