An Đình Đình không sợ anh ta, hai mắt cô mở to, lộ ra vẻ dữ tợn.
"Chính là đánh anh đấy, thì đã sao nào?”
"Cô-" Quý Đình Kiêu cũng tức điên lên: "Cô đừng cho rằng tôi thật sự không đánh phụ nữ, tôi chưa bao giờ là người tốt."
“Còn tự biết mình không phải người tốt, cũng khá có hiểu biết đấy.” An Đình Đình chế nhạo, đột ngột vươn ngón tay ra, chỉ vào chóp mũi Quý Đình Kiêu, cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, nếu còn để tôi biết anh đánh Quân. Tôi nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, hừ! "
Đình Kiêu tức đến tái xanh mặt, người phụ nữ này dám đánh anh ta, thái độ nói chuyện lại còn tôi như vậy. Tuy nhiên, anh ta thực sự không thể làm ra chuyện đánh phụ nữ.
Anh ta chỉ có thể nghiến răng, trợn mắt nhìn An Đình Đình đi mất khỏi tầm mắt mình.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của cô hồi lâu.
Đột nhiên, một nụ cười chế nhạo xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp nữ tính của người đàn ông, anh ta tự nhủ: “Đúng vậy, còn có phụ nữ dám đánh tôi? Ha... thật thú vị!"
Lúc ăn cơm, An Đình Đình liên tục xoa mu bàn tay cô.
Chết tiệt, đấm cái người ngày sao lại khiến tay mình đau lâu như vậy.
“Tay em bị sao vậy?” Mặc Diệu Dương chú ý tới động tác của cô.
An Đình Đình cười lắc đầu nói: 'Không có gì."
Thấy cô không nói gì, anh cũng không hỏi thêm.
Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: "Em đã uống thuốc đúng giờ chưa?”
“Hả?” An Đình Đình sửng sốt, nói: “À vâng, em uống rồi, lát nữa ăn cơm xong lại bôi.”
Vừa dứt lời, cô đã thấy nét mặt người đàn ông lạnh lùng. Ơ, cô nói gì sai sao? Ngay sau đó thì thấy Mặc Diệu Dương đứng dậy và sải bước rời khỏi phòng ăn.
"Ơ... anh ..." An Đình Đình mím chặt miệng, người này bị sao vậy, tự dưng lại phát bệnh thần kinh.
Bỏ đi, mặc kệ anh, để anh tự đi lên cơn đi.
Vì thế An Đình Đình tiếp tục ăn, ăn xong cô muốn đi đến chỗ Mặc Diệu Phong.
Một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên. An Đình Đình vẫn đang ăn, lúc cô sững sờ ngẩng đầu lên, thì người đàn ông đã đến bên cạnh cô.
Người đàn ông dùng bàn tay to nâng cằm cô lên, đồ ăn trong miệng An Đình Đình còn chưa nuốt xuống, trên khóe miệng còn dính một hạt cơm.
Mặc Diệu Dương vô cảm lau cho cô, sau đó mở nắp hộp thuốc, dùng bông vô trùng, lấy một ít thuốc lên rồi tự mình bôi thuốc.
Thời gian dường như đóng băng. An Đình Đình mở to mắt, quên bỏ đôi đũa trên tay xuống.
Bây giờ cô đang ngôi trên ghế, người đàn ông đang đứng bên cạnh cong nửa người. Cô đương nhiên phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Người đàn ông bôi thuốc rất nghiêm túc, lông mày khẽ cau lại, ánh mắt nhìn chăm chú, ngón tay mảnh khảnh, động tác nhẹ nhàng và dịu dàng.
Hơi thở nặng nề của người đàn ông quấn quýt bao quanh An Đình Đình. Cô tận hưởng, khiến trái tim chính mình chìm vào từng chút một mà không hề hay biết.
“Được rồi.” Mặc Diệu Dương nhẹ giọng nói, rút tay về.
“Cậu hai.” Người làm đi tới, đưa khăn ướt.
Mặc Diệu Dương cầm lấy, duyên dáng và chậm rãi lau tay, trả lại khăn. Người làm rời đi.
Lúc này, người đàn ông quay lại, lại nắm lấy quai hàm của cô một lần nữa và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt trong khi cả người cô vẫn còn đang mơ hồ.
"Bùm-" Não An Đình Đình nổ tung..
Cô không ngờ rằng sau khi người đàn ông này bôi thuốc cho cô, vậy mà lại dám lợi dụng cô.
Theo bản năng, cô chống lại. Nhưng người đàn ông háo thắng này nào sẽ chịu sự phản kháng của cô. Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô kéo ra sau lưng, một bàn tay luôn qua lưng cô đến tận gáy, nụ hôn càng sâu hơn.
An Đình Đình cảm thấy nụ hôn này quá dài. Đúng lúc cô