Tiêu Quân bị khiển trách đến mức không nói được một câu phản bác nào, nhưng nét mặt anh ta lại không hê bởi vậy mà có chút thay đổi.
“Quân, có phải anh đã yêu Đình Đình đó không?” Ánh mắt Quý Đình Kiêu cay độc, câu vừa hỏi như một cái đinh cảm sâu vào đầu.
Bị hỏi vậy, Tiêu Quân sững người, rõ ràng là anh ta không hề nhận ra điều này.
Anh ta cố chấp nói: "... nhưng hai người không cảm thấy ... làm như vậy là rất tàn nhẫn với cô ấy sao..."
"Đây là giá trị tồn tại của cô ta! Nếu không, anh nghĩ đưa cô ta đến làm gì? Chính là dùng để làm bia đỡ đạn và lá chắn." Quý Đình Kiêu chế nhạo.
Mặc Diệu Dương yên lặng nhìn điếu thuốc đang châm trong tay, nét mặt tĩnh lặng, không nhìn ra chút vui buồn giận hờn nào cả.
“Không... không được, nếu không thì mang mọi thứ về và để cô ấy đi.” Tiêu Quân nói.
“Tiêu Quân!” Quý Đình Kiêu thực sự tức giận, túm lấy cổ áo anh ta, hung dữ nói: “Cô ta là người phụ nữ đã ngủ với Diệu Dương, anh muốn làm gì! Dù giải quyết như thế nào thì cũng là chuyện của Diệu Dương, liên quan gì đến anh? Anh ở đây khóc thương cái gì! "
Tiêu Quân cũng tức giận đến nổi gân xanh trên trán, phản kích: “Đã từng ngủ thì sao? Diệu Dương cũng không quan tâm đến cô ấy! Nếu đã không quan tâm vậy thì để cô ấy đi cùng tôi. Chúng ta lại chọn người khác làm bia đỡ đạn, làm lá chắn, làm gì cũng đều được.”
“Anh mơ giấc mơ chết tiệt gì vậy, đơn giản chỉ là suy nghĩ hão huyên.” Quý Đình Kiêu tức giận đến mức không hề nghĩ ngợi gì mà đã đấm anh ta.
Tiêu Quân ăn một cú đấm mạnh lên má.
Quy Đình Kiêu vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, bước lên phía trước nhấc anh ta lên, và đấm thêm một đấm thẳng vào ngực anh ta: "Tiêu Quân, anh thật là tuyệt đấy. Còn dám thèm muốn người phụ nữ của anh em, lẽ nào còn có tình cảm chân thành với cô ta sao? Chẳng lẽ phụ nữ trên đời đều đã chết, chỉ còn lại duy nhất một mình An Đình Đình đó hay sao?”
Tiêu Quân cũng không đánh lại, để mặc anh ta đánh mắng.
Nếu anh ta đánh đủ mắng đủ rồi mà có thể đồng ý để mình đưa An Đình Đình đi, thì anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
“Được rồi!” Lúc này, Mặc Diệu Dương chưa từng lên tiếng bỗng dưng mở miệng ngăn lại.
Quý Đình Kiêu nghe thấy vậy thì buông Tiêu Quân ra, chính mình cũng thở hổn hển.
"Đình Kiêu, bất kể Quân nói gì hay làm gì, cuối cùng vẫn là anh em của tôi."
"Anh em? Haha." Quý Đình Kiêu lau trán, cười lạnh nói: "Là anh em mà vẫn thèm muốn người phụ nữ của anh à, hả?"
“Chuyện này không phải như anh nghĩ.” Mặc Diệu Dương biết Tiêu Quân đã quen An Đình Đình từ rất lâu rồi, có lẽ anh ta đã quen biết cô sớm hơn mình rất nhiều.
Chỉ là có quá nhiều sự trùng hợp, hiện tại An Đình Đình đã là người của nhà họ Mặc.
“Quân, lát nữa anh xuống lầu tìm Ly, bảo cô ấy xem xét vết thương cho anh.” Mặc Diệu Dương liếc nhìn Tiêu Quân.
Tiêu Quân không nói gì, cũng không nhìn anh.
Mặc Diệu Dương nói tiếp: "Chuyện này dừng ở đây, không ai được phép có bất kỳ ý kiến phản đối nào. Chuyện đã đến nước này, muốn thay người cũng không thể được nữa rồi. An Đình Đình đã bị họ biết đến, cho dù là thay thế người khác, họ cũng sẽ không tha cho cô ấy. Thay vì làm thêm bất cứ điều gì, không bằng nên giữ nguyên hiện trạng. "
Dưới sự dẫn dắt của Mặc Diệu Dương, sự việc này cứ thế trôi qua,