An Đình Đình suy tư một hồi rồi nói: “Ngay từ đầu đã đổi như thế sao?”
Tiểu Nha lắc đầu: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ, lúc đấy tôi vẫn chưa về đây làm việc. Tôi nghe mẹ Dung nói, bà ấy từng nhắc qua, năm đó mấy cây thủy sam này là do đích thân bà cả tự tay đến nhà vườn chọn về, đều là giống tốt cả. Lúc công nhân đến trồng, bà cả luôn miệng nói một câu “thủy sam, thủy sam, thong dong đến trễ!”
An Đình Đình im lặng lắng nghe, trong lòng thầm suy tính.
Cô đã bước đầu suy đoán ra được, tất cả những cây cối được trồng trước đó ở trong vườn đều là những loại cây mà Mặc Chấn Ngôn yêu thích. Sau đó, khi cuộc hôn nhân của hai người xuất hiện vết nứt, và khi vết nứt ấy ngày càng lớn dân, thì tất cả những cây trong vườn đều được đổi thành thủy sam, ngụ ý là khiến cho người khác thong dong đến trễ, hay là không bao giờ đến nữa?
Từ đó có thể thấy được, bà cả vô cùng yêu thương Mặc Chấn Ngôn. Nhưng mà, Mặc Chấn Ngôn thay lòng đổi dạ, lại phải lòng người đàn bà rắn độc như Quan Chi Thu.
Aiz! An Đình Đình thở hắt ra một hơi, đúng là ý trời mà.
Hồi còn trẻ bà cả xinh đẹp như vậy, tính cách chắc cũng vô cùng hiền dịu. Sao có thể là đối thủ của Quan Chi Thu được? Chồng của mình yêu người phụ nữ khác, thậm chí còn ngang nhiên dẫn về nhà, mặc cho chính thất của mình bị bắt nạt lăng nhục...
Cô từng nghe nói, mẹ của Diệu Dương bị người khác bức chết. Vậy cũng có nghĩa là, bà ấy không thể chịu đựng những thủ đoạn của Quan Chi Thu thêm được nữa, cuộc sống không còn gì lưu luyến, đành bỏ lại hai đứa con thơ, rồi ôm hận rời khỏi thế gian.
Câu chuyện xưa cũ này dù đã bị chôn vùi dưới cát bụi mười mấy năm, nhưng những người đời sau khi biết được đều cảm thấy thổn thức không thôi.
Người phụ nữ ấy đáng lẽ ra đã có cho mình tất cả mọi thứ đẹp đẽ trên đời, nhưng bất lực thay khi yêu nhầm người, để rồi dẫn đến những nuối tiếc mà cả đời không thể bù đắp.
Một cơn gió thổi qua, những tán lá của cây thủy sam lay động tạo nên những âm thanh xào xạc, giống như tiếng khóc oán thán của một người phụ nữ...
Lúc này, có một bóng người từ bên ngoài hàng rào chắn bước vào.
An Đình Đình cẩn thận quan sát một lúc mới nhận ra người đến là ai.
Tiểu Nha cũng nhìn thấy rồi cuống quýt đứng bật dậy: “Cậu hai, cậu về rồi”
An Đình Đình lặng lẽ nhìn về cô ta, không nói câu gì.
“Ừm” Mặc Diệu Dương đẩy cửa đi vào, gật đầu nhìn cô ta. Anh bước đến trước mặt An Đình Đình rồi hỏi: “Muộn thế này còn ngồi đây làm gì, không ngủ được sao?”
An Đình Đình hơi nhếch môi: “Một chút”
Ánh mắt Mặc Diệu Dương sáng lạng như ánh trăng trên bầu trời, dịu dàng chiếu rọi xuống chốn này.
“Vừa mới chuyển đến chỗ này nên chắc sẽ có chút không quen, ngày mai sẽ ổn hơn thôi”
“Ừm” Nét cười bên môi An Đình Đình càng thêm nồng đậm.
“Đi nào, về nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải sang bên nhà ăn sáng nữa” Mặc Diệu Dương nói.
“Vâng” An Đình Đình gật đâu.
Mặc Diệu Dương đi ngay phía sau An Đình Đình, vừa đi được vài bước liên sực nhớ ra gì đó, xoay người lại nói với Tiểu Nha đang vẫn còn ngơ ngác đứng yên ở chỗ cũ: “Tiểu Nha, cô cũng về nghỉ đi”
“À, vâng, vâng, tôi biết rồi” Tiểu Nha giật mình, hoàn hồn lại.
Cô ta cúi thấp đầu xuống, đi theo sau Mặc Diệu Dương cùng An Đình Đình.
Vừa nãy, hành động của hai người họ, sao lại chẳng giống chị dâu em chồng chút nào cả. Từng ánh nhìn của bọn họ dường như đang truyền đạt điều gì đó, vẻ mặt quan tâm lẫn nhau, tất cả đều rất tự nhiên.
Trong mắt người khác, hai người họ giống như một đôi tình nhân ngọt ngào.
Đôi tình nhân? Tiểu Nha bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật bắn người, cô ta che miệng rồi tự nhủ, những gì mà cô ta vừa suy đoán chắc chắn là sai lầm!
Mặc Diệu Dương đưa An Đình Đình về đến tận cửa phòng, chúc cô ngủ ngon, trước khi rời