Tiểu Nha thu hồi ánh mắt, rồi tầm mắt lại xẹt ngang khuôn mặt mẹ Dung.
“Con cảm thấy, ánh mắt mà mợ cả với cậu hai nhìn nhau rất kì lạ. Con cảm thấy...”
“Im miệng” Khuôn mặt hiền từ của mẹ Dung lộ vẻ tức giận. “Quy tắc của nhà họ Mặc rất nghiêm ngặt, người giúp việc mà bàn tán bất kì chuyện gì sau lưng chủ nhân đều phải chịu phạt, con mau giấu kín tính hiếu kì của con lại đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung đến những chuyện không liên quan đến mình nữa. Nghe rõ chưa?”
Nghĩ ngợi lung tung những chuyện không liên quan đến mình? Trong lòng Tiểu Nha cảm thấy buồn bã, thực sự không liên quan chút nào sao?
Vậy thì cô ta vì sao lại phải ở lại một nơi trống rỗng như thế này để mà chịu khổ chứ? Cô ta hoàn toàn có thể giống như ông chủ, đề nghị từ chức, rời xa chỗ này, đi ra bên ngoài ngắm nhìn thế giới xung quanh. Dạo quanh, nhìn ngắm vì tương lai của chính mình, vì hạnh phúc của chính mình.
Cô ta không rời đi, tất cả đều là vì...
An Đình Đình cùng Mặc Diệu Dương ngồi trên xe điện, đi thẳng một mạch đến cổng ngoài ngôi nhà.
Mặc Diệu Dương xuống xe, sau đó đỡ An Đình Đình xuống.
“Chậm thôi” Người đàn ông nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Ừm” Cô trả lời. Hai người cùng nhau đi vào bên trong.
“Mợ cả, cậu hai” Người giúp việc thấy hai người họ nên lên tiếng chào hỏi.
Trên mặt hai người họ hiện lên ý cười nhàn nhạt, gật đầu với mọi người. Khi bước đến cửa phòng ăn, An Đình Đình phát hiện ra mọi người đều đến đủ cả rồi, đang quây quần bên bàn ăn hình bầu dục.
Hỏng bét! Đến muộn rồi. An Đình Đình hoảng hốt.
“Không sao” Mặc Diệu Dương bình tĩnh nói.
Anh dẫn An Đình Đình đến chỗ ngồi của cô, còn mình thì ngồi sang phía bên cạnh. An Đình Đình phát hiện, vị trí còn lại bên cạnh cô trống không, nhưng trên bàn vẫn đặt một bộ dụng cụ ăn uống. Nghĩ một hồi, chắc thứ này là để chuẩn bị cho Mặc Diệu Phong.
“Bữa ăn đầu tiên mà đã đến muộn rồi, không có chút phép tắc nào cả” Quan Chi Thu ngôi đối diện với An Đình Đình, cũng là bên cạnh Mặc Chấn Ngôn. Bà ta lạnh lùng buông câu trách móc.
An Đình Đình không nói gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có chút giận dữ nào.
Mặc Diệu Dương quơ lấy đôi đũa trên bàn rồi mân mê chúng trong tay, bĩnh tĩnh lên tiếng: “Mợ cả lần đầu đến đây, lạ lẫm với biệt thự nhà họ Mặc, đi đứng chậm trễ cũng là chuyện bình thường. Không cần bà phải lên tiếng đâu”
“Cậu....” Quan Chi Thu nhanh chóng nổi giận.
“Bớt nói vài câu đi” Mặc Chấn Ngôn ngôi bên cạnh bà ta nhẹ giọng khuyên ngăn.
Lúc này, người giúp việc cũng dìu Mặc Viên Bằng từ trong phòng đi ra.
Thấy vậy, mọi người đều đứng dậy, đồng thanh chào: “Lão gia”
An Đình Đình chăm chú quan sát Mặc Viên Bằng một phen, toàn thân ông cụ toát lên khí phách mạnh mẽ, khí thế uy nghiêm. Mặt dù gương mặt có chút nhợt nhạt nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ cao ngạo lạnh lùng vốn có.
Ông cụ đi đến vị trí chính giữa, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Ngồi xuống cả đi”
Mọi người lần lượt ngồi xuống, tiếng ghế khẽ vang lên.
Mặc Viên Bằng đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ dừng lại ở phía An Đình Đình, nói: “An Đình Đình”
An Đình Đình vội vàng đứng dậy, lễ phép gật đâu, khẽ cúi người: “Chào ông nội”
Mặc Viên Bằng gật đầu: “Không tệ, con bé rất lễ phép, mau ngồi xuống đi”
An Đình Đình ngoan ngoãn ngồi xuống, cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hung ác của Quan Chi Thu ngồi phía đối diện. Nhưng cô không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười nhìn bà ta.
Quan Chi Thu sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ khinh ghét, rồi nhìn sang hướng khác.
Mặc Viên Bằng gọi đầu bếp đến dặn dò: “Lần sau, vào mỗi bữa sáng cùng với tiệc trong nhà, nhớ hỏi xem mợ cả thích ăn gì rồi làm thêm vài món mà con bé thích ăn”
“Vâng” Đầu bếp cung kính gật đầu.
An Đình Đình được yêu mến mà đâm ra hoảng hốt, vội vàng nói: “Cảm ơn ông nội”
Mặc Viên Bằng hiền từ gật đầu: “Ăn cơm thôi”
Ông cụ ra lệnh, lúc này mọi người mới cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa