“Tâm trạng của ông nội vô cùng tốt, cuối cùng cũng đón bà nội về rồi. Còn về sức khỏe... tạm thời không có vấn đề gì”
An Đình Đình gật đầu. Cô không biết rốt cuộc điêu gì khiến cho một đôi yêu nhau nhưng lại kiên quyết lựa chọn cách biệt hai phương trời, rồi đến khi sinh li tử biệt mới lại ở bên nhau. Xem ra, bà cụ Mặc cũng là một người phụ nữ có cá tính mạnh, kiên định dứt khoát. Cũng có thể thấy được là, ông nội rất yêu bà. Nếu không cũng sẽ không tôn trọng sự lựa chọn của bà đến thế.
Nhà họ Mặc, quả là một gia tộc sóng gió.
“Hù”
Hai người đang trò chuyện, xe cũng châm chậm di chuyển về phía trước. Đột nhiên, có một bóng dáng nhỏ nhắn không biết từ đâu chui ra, hù một tiếng, khiến An Đình Đình giật nảy mình.
“A...” An Đình Đình trước giờ luôn cảm thấy việc cúng bái kia vô cùng quỷ dị, nên lúc này bị cô thực sự hết hồn, vội vàng trốn trong lòng người đàn ông này.
“Hahaha..."
Ngay sau đó, một tràng cười trong trẻo lanh lảnh như tiếng chuông kêu lọt vào tai cô.
“Tuyết Nhi, con bé này, nghịch ngợm quá đi mất” Mặc Diệu Dương nhận ra người nọ là ai, vội vàng khiển trách.
An Đình Đình một lần nữa trông thấy cô bé xinh xắn đáng yêu này, sau đó cô mới ý thức được bản thân đang núp mình trong lòng người đàn ông kia, bèn vội vàng ngồi thắng người lên.
Người nọ là Mặc Diệu Tuyết, con gái thứ ba của Mặc Chấn Ngôn, là con gái của bà ba.
Cô bé bật cười rôi trèo lên xe: “Em đang muốn làm chị dâu bất ngờ mà”
“Bất ngờ? Khiếp sợ thì có” Mặc Diệu Dương cười lạnh một tiếng.
Mặc Diệu Tuyết bỗng nhiên bĩu môi, chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn An Đình Đình, tủi thân nói: “Chị dâu, em không cố ý đâu. Xin chị đó, chị mau khuyên anh em đi, nếu như anh ấy mách ba em, ba em chắc chắn sẽ phạt em làm bài tập”
An Đình Đình biết rõ cô nhóc này ngây thơ chân chất, cũng không có ý đồ gì xấu, vậy nên cô nhìn vê phía Mặc Diệu Dương nói: “Em không sao”
Mặc Diệu Tuyết cong môi cười: “Em đã nói rồi mà, chị dâu xinh đẹp như vậy, nhất định là người tốt”
“Đồ nịnh bợ” Mặc Diệu Dương lườm cô bé một cái.
Vốn dĩ tâm trạng của An Đình Đình có chút bức bối, nhưng từ lúc Mặc Diệu Tuyết xuất hiện, cả một đoạn đường cô nhóc không ngừng lải nhải, khiến cho tâm trạng của cô cũng từ từ chuyển biến, không còn cảm thấy nặng nề nữa.
Lúc xe đi đến cổng Thủy Sam Uyển, cô nhóc Mặc Diệu Tuyết mới 10 tuổi, cả người họat bát sôi nổi liên nhanh chóng nhảy xuống xe. Sau đó cô nhóc giơ tay lên nói: “Chị dâu, em đỡ chị”
Mặc Diệu Dương nhìn thấy liền không vui. Vốn dĩ đó là chuyện mà anh phải làm, giờ con nhóc này lại đến tranh phần với anh? Đáng ghét hơn lại là, anh lại trông thấy An Đình Đình giơ tay về phía con bé.
Anh giễu cợt: “Con nhóc này, từ sáng đến tối lúc nào cũng ồn ào tùy tiện như thế. Với cái tính cách này của em, coi chừng sau này không ai dám lấy đâu đấy”
Mặc Diệu Tuyết đỡ An Đình Đình xuống, rồi nhăn mặt với anh: “Hừ hừ, cần anh quan tâm chắc, dám trêu em, anh không phải anh trai em. Đợi khi nào em lớn rồi, em sẽ nhờ chị dâu giới thiệu cho em”
Mặc Diệu Dương sửng sốt, An Đình Đình trở thành bà mối từ khi nào vậy. “Em muốn Đình Đình giới thiệu bạn trai cho em?”
“Đúng vậy” Mặc Diệu Tuyết nói xong liền nháy mắt: “Chị dâu đẹp như vậy, bạn bè chị chắc chắc toàn là những người đẹp trai, đến lúc đấy em sẽ bảo chị dâu chọn cho em vài ba người là được rồi”
Bắt người khác làm mối đã đành, còn đòi tận mấy người? Con bé này đúng thật là ác ma mà. Mặc Diệu Dương trợn mắt nhìn cô bé, sau đó không để ý đến nữa.
“Mợ cả, cậu hai,