An Đình Đình cho dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được đâu, bây giờ không được."
"Tại sao chứ?”
"Vẫn còn chưa đến lúc, trong lúc mấu chốt như thế này, anh đụng vào con của bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ liêu mạng với chúng ta. Nếu như làm hỗn loạn kế hoạch của anh, vậy thì phải làm sao bây giờ, vì một tên Mặc Diệu Long không đáng."
"Nhưng mà vì An Đình Đình, anh cho rằng đáng giá."
Lúc mà người đàn ông nói câu nói này, ánh mắt mà anh nhìn cô một cách kiên quyết.
An Đình Đình chỉ cảm thấy mũi của mình hơi chua xót, cô mỉm cười yếu ớt, cúi đầu xuống, mấp máy khóe miệng: "Em không
sao."
Mặc Diệu Dương nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, đặt ở bên môi hôn một cái: “Anh đã nói là sẽ bảo vệ cho em, thế
nhưng anh đã không có cách nào bảo vệ cho em thật tốt, để em bị thương rồi."
Trên khuôn mặt khôi ngô của người đàn ông viết đầy vẻ áy náy.
Người đàn ông này đã từng kiêu ngạo đến cỡ nào, gương mặt của anh luôn lạnh lùng cao quý, mãi mãi đều là sự tự phụ, hờ
hững xa cách, từ lúc nào mà lại có biểu cảm như vậy. An Đình Đình lập tức cảm thấy cả đời này không hối hận.
"Em rất tốt, thật sự đó, rất tốt." Trong lòng của An Đình Đình được ủ ấm.
Cô trở tay lại nắm chặt mu bàn tay đây thịt của anh, trong đôi mắt nhuốm màu mực: "Có anh ở bên cạnh, mọi chuyện đều tốt
đẹp.
Không hiểu sao cô đột nhiên cảm giác được tay của anh hơi run rẩy với biên độ rất nhỏ, hình như anh đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó.
An Đình Đình lớn gan suy đoán, là bởi vì cảm động hả? Chắc có lẽ là như vậy rồi, dù sao bây giờ cô cũng có cảm nhận như thế này.
Sau đó Mặc Diệu Dương nói với cô rằng anh sẽ xử lý chuyện này cho thích đáng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tính như vậy đâu, anh muốn để cho tất cả mọi người nhà họ Mặc biết những người sống ở biệt thự Thủy Mặc và Thủy Sam Uyển, ai cũng không được chạm vào.
Là sau đó An Đình Đình mới biết được từ mẹ Dung, kết cục của Mặc Diệu Long rất tàn khốc, bị đánh cho tàn phế hai tay, còn
phải ngồi tù, tội danh là hút ma túy.
Bởi vì không có tội danh thật sự nào, nói cách khác chỉ là vào trại cai nghiện mà thôi, nhưng mà về phần lúc nào có thể ra thì
cái này cần Mặc Diệu Dương quyết định.
Mặc Diệu Dương cũng cố ý dặn dò An Đình Đình gần đây không có chuyện gì thì cố găng đừng rời khỏi Thủy Sam Uyển, anh lo lắng là Quan Chi Thu sẽ gây bất lợi cho cô.
Tuy nói là không ra khỏi cửa, nhưng mà tai họa vẫn sẽ tìm đến cửa.
Canh đang sôi ở trong phòng bếp, Tiểu Nha đang phơi quần áo trên sân thượng, mẹ Dung thì đang dọn đẹp trên tầng hai,
những người giúp việc đều đang làm việc riêng của họ, một bóng người lén lút cẩn thận vọt vào trong nhà bếp... Mẹ Dung đang hút bụi bằng máy hút bụi chống ồn, vừa ngẩng đầu lên bà đã nhìn thấy có một vết bẩn rõ ràng ở trên kính cửa sổ sát đất, bà ta bỏ máy hút bụi xuống, đi qua định dùng khăn lau đi, bất ngờ hình như là bà ta nhìn thấy ở cửa lóe lên bóng dáng của người đi ra, mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng mà bà ta vẫn nhìn thấy được.
Sẽ là ai đây chứ? Kì lạ, ở Thủy Sam Uyển đã nhiều năm như vậy rồi, trong mắt của những người ở nhà họ Mặc nghiễm nhiên đây chính là nhà quỷ, bà chủ uống thuốc độc tự sát ở nơi đây, cho nên không có ai dám đến đây.
Mà vừa rồi có người đi vào đây tuyệt đối là người trong nhà, cũng càng không thể nào đến đây để tìm mình và Tiểu Nha.
Mẹ Dung hơi trâm ngâm một chút, bỏ hết tất cả mọi chuyện ở trong tay xuống, đi xuống phòng khánh ở dưới lầu gọi hết tất cả người giúp việc của Thủy Sam Uyển đến, tra hỏi từng người, hỏi bọn họ xem lúc nãy có phải là có bạn bè khác đến Thủy Sam Uyển tìm hay không, nhưng mà đáp án đều là không có.
Cái này thật là kỳ lạ, rõ ràng mẹ Dung đã nhìn thấy được bóng dáng của người kia.
Nếu như nói là người giúp việc của Thủy Sam Uyển đến trộm đồ, đây cũng là chuyện tuyệt đối không thể nào, trong nhà cũng không phát hiện bị thiếu mất cái gì.
"Sẽ là ai đây chứ? Mục đích đến đây để làm gì đây?" Mẹ Dung nói thầm.
"Mẹ Dung, canh của dì vẫn còn đang hầm trong phòng bếp đó, đừng có quên." Không biết là