Người đàn ông ngôi trên ghế salon, An Đình Đình ngồi ở bên cạnh, quy quy củ củ, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
“Anh đã biết là ai làm đúng không?” Một lúc lâu sau, An Đình Đình thật sự không chịu nổi bâu không khí ngưng kết này nữa nên đành phải mở miệng hỏi.
"Còn có thể là ai." Mặc Diệu Dương nói.
An Đình Đình rủ mắt. Nói cũng đúng, ngoại trừ Quan Chi Thu kia, còn có thể là ai?
Thân phận của mình, đối với nhà họ Mặc mà nói là vô cùng quan trọng, vì vậy khi cô xuất hiện đã hoàn toàn triệt để đánh nát hi vọng muốn ngôi lên vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Mặc của Quan Chi Thu, bà ta có thể không hận cô sao? Có lẽ sớm đã hận thấu xương rồi.
Lát sau, Mặc Diệu Dương nghiêng người về phía trước, nhìn An Đình Đình, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Em có biết rằng tính cách của em như vậy sẽ có thể hại chết bản thân?”
An Đình Đình lắc đầu: "Em không biết."
"Nhân từ đối với kẻ địch, là làm hại chính mình."
"Bọn họ không phải kẻ địch.” An Đình Đình nói với ánh mắt kiên định: "Mẹ Dung và Tiểu Nha, bọn họ không phải kẻ thù!”
"Nhưng em cần phải biết rằng, chuyện này mặc dù không phải bọn họ làm, nhưng cũng vì bọn họ sơ suất mà thành, đứng ở
một góc độ khác mà nói, bọn họ chính là đông *** của Quan Chi Thu."
An Đình Đình hơi nhíu mày, lắng lặng nghe, cũng không nói chen vào.
“Anh trừng phạt bọn họ, thực tế chỉ là để bà ta nhìn vào. Để bà ta biết, chỉ cần có kẻ mạo phạm Thủy San Uyển và em, sẽ không có kết cục tốt!”
An Đình Đình lắc đầu, lại nói: "Không, anh sai."
Vừa nói câu này ra, cô rõ ràng đã nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra vẻ tức giận lờ mờ. Nhưng cô vẫn phải nói ra suy nghĩ và cảm nhận của mình.
"Em, anh, mẹ Dung, Tiểu Nha, bạn bè từ nhỏ của anh, cô Mạnh, bao gồm mỗi người bên trong Thủy San Uyển này, chúng ta
cùng một chỗ với nhau. Có thể nói chúng ta là đội nhóm, cũng có thể nói chúng ta là một quần thể nhỏ. Nếu anh trừng phạt bọn họ, Quan Chi Thu sẽ chỉ cho rằng, hóa ra nội bộ chúng ta lại không vững chắc như vậy, chỉ cần một gói thuốc là có thể tan rã. Bà ta sẽ sử dụng thủ đoạn gì tiếp theo? Chúng ta không ai có thể đoán trước được. Nhưng em đoán, lần tiếp theo khi bà ta ra tay, so với lần trước, mỗi lần sẽ lại càng thoải mái hơn. Anh có thể hiểu ý của em không?”
An Đình Đình nhận ra rằng qua lời tự thuật của cô, vẻ mặt nóng giận của người đàn ông đã dần dần biến mất, thay vào đó là sự rung động.
Không sai, là rung động. Đây cũng là cảm xúc trên mặt anh mà An Đình Đình chưa bao giờ được thấy.
Mặc dù cuối cùng Mặc Diệu Dương không nói gì nữa. Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng là anh đã có chút đồng ý với quan
điểm của cô. Đây là chuyện tốt, ít nhất thì chuyện của anh cũng có thể để cô tham dự. Một trận sóng gió, cứ như vậy lắng xuống.
Tiểu Nha ở trong phòng mình, nghĩ lại từng cảnh tượng vừa rồi, càng nghĩ trong lòng lại càng thấy ngột ngạt. Cậu hai vì cô,
thậm chí muốn thay thế tất cả những người đã trung thành với Thủy Sam Uyển bao nhiêu năm qua, bao gồm cả cô ta và mẹ Dung.
Dựa vào cái gì? Người phụ nữ kia, dựa vào cái gì có thể có được sự quan tâm của cậu hai như vậy?
Cô ta chẳng qua là xinh đẹp một chút, nhưng mình cũng không kém. Điều kiện của cô ta, hình như cũng vậy, chỉ là tốt hơn so với mình một chút mà thôi.
Cô ta cũng chỉ vừa mới tới mà thôi, nhưng mình thì sao, ở Thủy Sam Uyển chờ đợi ròng rã nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ cậu hai không cảm giác được một chút nào phần tâm ý của mình sao?
Tiểu Nha tức giận câm chiếc gối trong tay giơ lên và ném ra ngoài...
Lại là một bữa ăn sáng gia đình.
Mọi người đều dựa theo thân phận của mình để ngôi xuống, và ăn