"Được" An Đình Đình gật đầu.
Trong phòng dành cho khách VIP, Trân Hằng mở túi văn kiện bên người, lấy ra một vài giấy tờ, hai tay đưa tới trước mặt An Đình Đình.
An Đình Đình mở ra, cẩn thận lật xem.
Điều thứ nhất: Trong thời gian hôn nhân hợp pháp, nhà gái phải tuân thủ tất cả điều kiện của bên mua.
Hai chữ "bên mua” khiến mí mắt của An Đình Đình giật giật.
Trong lúc chăm sóc chồng của mình không thể có hành vi chân trong chân ngoài, lực bất tòng tâm, tâm không cam, lòng không nguyện.
Trên thực tế nói cô là nô lệ cũng không sai.
Phải một lòng một dạ yêu chồng của mình, không được phép có sự thân mật quá mức với bất kỳ người khác giới nào ngoại trừ chồng.
Yêu ư? Ai lại yêu được một người đàn ông chưa từng gặp mặt đã kết hôn cơ chứ, huống hồ lại là một kẻ ngốc!
Gần 10 điều, từng điều từng điều vừa vô tình vừa hà khắc.
"Cô An, nếu cô không có ý kiến gì, vậy thì kí tên đi" Trần Hằng lấy ra một chiếc bút, mở nắp ra đặt vào tay cô.
Những điều kiện này tuy hà khắc, nhưng còn tốt hơn việc cô bị bán đi. Dù sao, có thể gả vào nhà họ Mặc, đã là chuyện mà rất nhiều phụ nữ trong thành phố G này mong cầu không được rồi.
An Đình Đình gật đầu: "Được"
Trần Hằng vừa nghe, trên mặt lộ ra nét thoải mái. Nhưng lời nói sau đó của An Đình Đình khiến anh ta chấn kinh.
"Tôi cũng có điều kiện, không biết cậu hai Mặc có chịu đồng ý hay không?” An Đình Đình nâng mắt lên, đôi mắt trong sáng như dòng nước mùa thu.
"Chuyện này..." Trân Hằng sửng sốt, sau đó quay đầu sang nhìn ông chủ của mình!
Trên khuôn mặt không cảm xúc của Mặc Diệu Dương xẹt qua một tia kinh ngạc.
Dường như người phụ nữ này cũng không ngu dốt, yếu