Mặc Diệu Dương hơi nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn xẹt qua một tia chán ghét.
Người phụ nữ trước mắt này liệu có giống như trước kia không... nhưng ngày hôm đó, lúc anh đem ảnh cô đến trước mặt anh mình, anh ấy chỉ vào tấm ảnh rồi cười nói, người phụ nữ này thật đẹp.
Mãi đến lúc phát hiện ra vẻ bất mãn trên mặt người đàn ông, An Đình Đình mới ý thức được mình thất lễ. Trong chốc lát mặt đỏ lên. Vội vàng thẳng lưng, điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
Mặc Diệu Dương thầm nghĩ, anh trai thích là được. Về người phụ nữ này, chỉ cần anh ở đó thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
"Ừ" Người đàn ông bình thản lên tiếng, sau đó nói tiếp: "Cô muốn làm việc, cũng được. Có điều hi vọng cô có thể hiểu rõ thân phận của mình.
Nếu nghĩ muốn dựa vào nhà họ Mặc, lấy tên nhà họ Mặc để phát triển thế lực của cô, mượn chuyện này để vứt bỏ anh cả... An Đình Đình, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tôi có cả trăm cách khiến cô chết không có chỗ chôn!" Lời nói của anh, lãnh khốc, vô tình kèm theo ý cảnh cáo, tựa như một chiếc roi da đánh về phía An Đình Đình.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Đình Đình nhất thời trắng bệch. Vẻ hưng phấn vừa nãy vì được anh đồng ý đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự khuất nhục.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ theo hiệp ước!"
Tầm mắt cô hạ xuống, lông mi dài và dày che đi vẻ phức tạp, ký tên mình lên tờ thỏa thuận.
Trân Hằng thu lại văn kiện, đem một phần trong đó giao lại cho An Đình Đình để cho cô giữ. Sau đó lại bảo An Đình Đình lấy ra hai bức ảnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Người bình thường đi đăng ký kết hôn đều là