Trần Hằng đột nhiên bị Tổng giám đốc răn dạy khiến anh ta chợt nhận ra mình phạm sai lầm, lập tức nói: "Thật xin lỗi, Tổng giám đốc, là tôi đã đi quá giới hạn.
Mặc Diệu Dương trầm mặc một lát, dường như tức giận trong lòng đã lắng lại, mới nói: "Kế hoạch lần này được bố trí vô cùng cẩn thận nghiêm mật, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tinh lực và thời gian mới từ từ khai thông được các khúc mắc bên trong, chỉ cần đi nhầm một bước thôi thì sẽ thua hết cả bàn, bởi vậy ai cũng không thể thay đổi, cậu hiểu ý của tôi không?”
Lời nói nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác không được xía vào.
"Hằng hiểu rồi." Mặt Trần Hằng lộ ra vẻ kính trọng.
Mặc Diệu Dương không lên tiếng nữa nhanh chóng đóng lại hết mất màn hình camera kia, giống như cũng có thể đóng lại một chút khốn đốn trong lòng anh.
Quay người, dạo bước đi đến bàn làm việc.
Lúc này, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Trần Hằng nhìn Mặc Diệu Dương một cái, được anh ngầm đồng ý mới tiến lên một bước, nhận điện thoại.
"Mặc Thị Thủy Mặc xin chào.”
"Bảo Mặc Diệu Dương nghe máy."
Ở đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói trầm thấp có lực của một người đàn ông trung niên, nghe qua liền biết người này đang ngồi ở một vị trí cao.
Trên thế giới này, người có thể sử dụng giọng điệu bá đạo như vậy còn gọi thẳng tên đầy đủ của Mặc Diệu Dương cũng không nhiều, người gọi điện tới chính là ba của Mặc Diệu Dương, Mặc Chấn Ngôn.
Mặt Trần Hằng lộ vẻ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diệu Dương một chút, sắc mặt Mặc Diệu Dương cũng rất khó coi hiển nhiên là không muốn nhận cuộc điện thoại này.
Thế là Trần Hằng tôn kính nói: "Ông chủ, bây giờ cậu hai đang.. "
"Cậu đừng nói nữa." Dường như đối phương biết gì đó nên lạnh lùng ngắt lời cậu ta, lại sử dụng giọng điệu ra mệnh lệnh nói: "Cậu nói cho nó biết, lát nữa Huệ Nhu sẽ qua đó, bảo nó cần phải chiêu đãi người ta cho thật tốt thuận tiện thương lượng luôn với cô ấy về việc đính hôn đi."
"Vâng." Trần Hằng vừa nói xong, đầu kia liền cúp điện thoại.
Sở Huệ Nhu là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Sở, một nhà tài phiệt giàu có ở thành phố G, từ nhỏ đã được Mặc Chấn Ngôn yêu thích cộng thêm cô ta và nhà mẹ đẻ của Quan Chỉ Thu vợ ông ta là thế giao, mấy năm gần đây nhà họ Sở và nhà họ Quan lại càng gần gũi với nhau hơn. Quan Chi Thu căn cứ theo nguyên tắc thân càng thêm thân, hơn nữa bản thân Sở Huệ Nhu cũng vô cùng ưu tú cộng thêm cô ta tha thiết yêu Mặc Diệu Dương, nên nhà họ Mặc muốn kết thông gia với nhà họ Sở.
Một người là cậu chủ khiến cho người nhà tự hào, một người là thiên kim công chúa nhà giàu có, loại kết hợp này giống như là dệt hoa trên gấm. Nhưng...
Nghe Trần Hằng chuyển đạt lại, sắc mặt u ám của Mặc Diệu Dương càng thêm khiếp người.
"Cậu đi về trước đi."
"Vâng." Trần Hằng rời khỏi Mặc Thị Thủy Mặc.
Mặc Diệu Dương gọi người giúp việc tìm một bộ hộp đóng gói đẹp đẽ từ trong phòng chứa đồ, anh câm lấy bộ hộp rời khỏi phòng làm việc.
"Oa...ánh sáng mặt trăng ở bên ngoài thật sự rất đẹp." Mặc Diệu Phong cúi người ở trên lan can ban công, mở hai tay ra.
An Đình Đình cười khuyên nhủ: "Cậu cả, ban đêm vẫn còn hơi lạnh, anh chú ý đừng để cảm lạnh, chúng ta vẫn nên trở về phòng đi thôi."
"Không đâu không đâu, khó có được buổi tối hôm nay mặt trăng thật là xinh đẹp." Mặc Diệu Phong không đồng ý.
An Đình Đình yên lặng thở dài một hơi, mặt trăng xinh đẹp ngày nào mà không có chứ? Trừ phi trời đây mây hôm trời mưa, vị trí của Thanh Thủy uyển là ở ngoại thành của thành phố G nên phong cảnh vô cùng đẹp, dưới hoàn cảnh như vậy nên nhất định ánh trăng mỗi ngày đều xinh đẹp, mê người.
"Cô gái xinh đẹp, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không xinh đẹp bằng cô."
"Ai cơ?" An Đình Đình hoài nghi.
Mặc Diệu Phong chỉ chỉ mặt trăng trên đỉnh đầu, hé miệng cười.
Thì ra cô gái khác kia là chỉ mặt trăng à! An Đình Đình cũng cười, người anh ngốc này thật sự là thú vị, cái miệng quá biết cách dỗ cho phụ nữ vui vẻ. Đây là bây
giờ trí lực của anh ta còn chưa hoàn toàn bình thường đấy, nếu như anh ta là người bình