An Đình Đình đi theo Mặc Diệu Dương, đi tới phòng giữ quần áo.
Cô nghi hoặc, đêm hôm khuya khoắt Mặc Diệu Dương mang cô tới chỗ này để làm gì, càng làm cho cô nghỉ hoặc thêm chính là chỗ này còn có một người phụ nữ khác, mặc một thân trang phục trang trọng, thần sắc rất là tôn kính Mặc Diệu Dương.
Anh mở chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp kia ra, đặt lên bàn, nói với cô: "Thay bộ quần áo này vào, một lát nữa sẽ có người tới trang điểm cho cô."
"Hả?" An Đình Đình bị anh làm cho ngây ngẩn cả người.
Bộ quần áo trong chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp kia là một bộ váy dài màu lam nhạt bằng lụa, tinh xảo trang nhã, nhìn dáng vẻ thì cũng có giá trị không nhỏ, hơn nữa trên bộ quần áo này còn có một bộ đồ trang sức đồng bộ theo nữa.
Khuyên tai châu báu màu lam nhạt và một chuỗi dây chuyền bằng châu báu màu lam nhạt, bản thân An Đình Đình là người thiết kế châu báu nên cô nhìn qua một chút liền có thể phân biệt ra được giá trị của bộ trang sức màu lam nhạt giống như mặt hồ này tối thiểu cũng phải trên ba tỉ.
Mặc Diệu Dương này đêm hôm khuya khoắt lại bị trúng phải cơn gió nào đây...
Mặc Diệu Dương nói xong liền nhìn cũng không nhìn cô nữa, quay đầu liền đi.
"Này. .. chờ đã." An Đình Đình không rõ nội tình, gọi anh lại: "Đây là anh có ý gì hả?"
Mặc Diệu Dương bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: "Cứ theo lời tôi nói mà làm, không cần hỏi nhiều."
"Có thể..." An Đình Đình còn muốn nói tiếp nhưng người đàn ông kia đã đi ra khỏi phòng rồi nên cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Rốt cuộc cô gái xinh đẹp thần bí kia là ai vậy? Vì sao anh trai ngốc vừa nhìn thấy cô ta liền bị dọa thành như vậy? Còn cả sắc mặt và cảm xúc của Mặc Diệu Dương hôm nay nữa, hình như cũng không thích hợp so với bình thường làm.
An Đình Đình phỏng đoán có lẽ là có liên quan đến cô gái kia, lúc đang nghĩ ngợi thì bên tai truyền đến giọng nói của chuyên viên trang điểm: "Mợ cả, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
"Hả..." An Đình Đình bối rối.
Người kia cười cười, nói: "Mợ cả, tôi là Tiểu Du, công việc của tôi ở trong biệt thự là chuyên môn phụ trách quản lý tạo hình và trang phục của cậu cả và cậu hai, cùng phối hợp những chuyện này."
Thì ra là thế! An Đình Đình tò mò tại sao cô ta lại biết thân phận của mình ở chỗ này.
Ước chừng khoảng mười mấy phút sau, lúc An Đình Đình lại nâng ánh mắt lên nhìn về phía mình trong gương lại có chút không dám tin tưởng vào con mắt của mình.
Người trong gương được trang điểm nhẹ nhàng, đoan trang cao quý, thanh thuần kinh người.
Cô không thể tưởng tượng nổi sờ lên khuôn mặt của mình, nếu không phải không tin trên thế giới này có phép thuật thì cô thật sự không thể tin được người trong gương lại là chính mình.
Trong mắt Tiểu Du cũng lộ ra sự ca ngợi tương tự nhưng càng nhiều hơn chính là kinh diễm.
An Đình Đình nhấc theo váy, có chút khó chịu đi ra khỏi phòng giữ quần áo. Người giúp việc đã chờ sẵn ở bên ngoài, nói: "Mợ cả, cậu hai đang đợi mợ ở phòng ngủ."
Phòng ngủ? Đợi cô? Rốt cuộc là tình huống gì vậy!
Chẳng lẽ anh muốn... Phi phi! Làm sao có thể chứ, thân phận của anh tôn quý như vậy, cá tính lại quái gở cao ngạo như vậy thì làm sao lại muốn một người có thân thể tàn tạ như cô.
Nghĩ đến một số việc, lông mi An Đình Đình liên cau lại.
Tiểu Du ở bên cạnh dặn dò: "Mợ cả, cái váy này chính là như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên mợ mặc loại trang phục này nên có chút không thích ứng, mợ không cần dùng tay nâng nó lên như vậy mà cứ để nó tự nhiên rơi xuống đất là được, tuyệt đối không bị dẫm lên váy đâu mà ngược lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy đẹp như tiên giáng trần."
An Đình Đình xấu hổ cười cười, gật đầu, đi về phía phòng ngủ của Mặc Diệu Dương.
Đứng ở cửa, cô hít một hơi thật sâu sau đó mới đưa tay lên gõ cửa.
Cho dù Mặc Diệu Dương muốn làm gì thì giữa bọn họ cũng đã có