An Đình Đình biết, Mặc Diệu Dương đây là đang muốn nhắc nhở cô, về sớm một chút.
Nhìn chiếc xe rời khỏi, An Đình Đình khẽ thở dài một hơi, sau đó quay người đi vào nhà họ An.
Trước mặt, một người ăn mặc như một người phục vụ đi đến và hỏi thăm: “Xin hỏi là cô An đúng không?”
An Đình Đình nghĩ ngợi rồi nói: “Có thể là anh tìm sai người rồi, tôi họ An, nhưng mà vẫn còn một cô An Giai Kỳ cũng họ An.”
Người đó mỉm cười một cái, rồi nói: “Vậy thì không sai rồi, cô An Giai Kỳ đã kêu tôi đến tìm cô đó. Cô ấy nói đang ở bên trong đợi cô.”
“Cảm ơn.” An Đình Đình mỉm cười cảm ơn.
Không biết An Giai Kỳ tìm cô có chuyện gì, nhưng mà vẫn nên cẩn thận ứng phó thì tốt hơn.
Bước vào đại sảnh tiệc rượu, luồng không khí của xã hội thượng lưu truyền tới một cách nồng đậm. An Đình Đình khẽ nhíu mày, đưa mắt tìm kiếm hình bóng của An Giai Kỳ trong đám người. Sau khi tìm thấy mục tiêu thì đi về hướng đó.
An Giai Kỳ lúc này đang khoác tay Bùi Minh Lạc, bị một đám người vây lấy tám chuyện nhảm gì đó, thỉnh thoảng cô lại nghe thấy tiếng cười thanh lãnh của cô ta.
An Giai Kỳ luôn mê người như vậy, lúc cau mày lúc tươi cười đều mang theo một thi vị quyến rũ. Cái cảm giác ưu việt này không phải là thứ có thể học được trong một sớm một chiều, mà là một cảm giác cao quý được bám rễ vững chắc ở trong xương cốt.
Cô dần dần tiến gần, vì vậy nên cũng mang máng nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Có một người trong số họ nói: “Giai Kỳ, Minh Lạc là một nhân tài ưu tú hiếm có đó. Tôi nghe nói, em gái cô vô cùng thích anh ta, cô phải trông kỹ một chút a.”
Đám đông ồ ạt cười lên.
An Giai Kỳ không hoảng không loạn mà nói: “Cô nói Đình Đình sao. Haiz, nha đầu đó chính là như vậy đó, lúc đi học thì không lo học hành chăm chỉ, một ngày tới tối chỉ lo đi theo mấy thằng con trai không ra gì đi quán bar chơi, bình thường nửa đêm mới chịu về nhà.”
“Hả...còn có chuyện này sao?” Có người thốt ra âm thanh kinh ngạc, không tưởng tượng nổi: “Ông An cũng không quản sao?”
“Quản chứ, nhưng vô ích. Nha đầu đó ỷ được ba sủng ái vô điều kiện, ba cũng thương xót thân thế của nó, mới nhẫn nhịn đó chứ. Ai mà ngờ, chiều nó đến hư luôn rồi. Mới có bao nhiêu đâu mà đã đòi dọn ra ngoài ở cùng với đàn ông rồi, thật là...tôi cũng không biết nên nói sao nữa, quả thực là bại hoại môn phong của nhà họ An mà.”
An Đình Đình nghe thấy, cả người đột nhiên run lên.
Vu nhọ như vậy, An Giai Kỳ này cũng thật lợi hại. Nguyên nhân mà cô dọn ra khỏi nhà họ An, mỗi một người nhà họ An, bao gồm cả người làm, thậm chí là ngay cả Bùi Minh Lạc cũng biết.
An Viễn Minh uống rượu say xỉn, len lén xâm nhập phòng của cô, ý đồ bất chính, nhưng An Mộ Thông không nghe không hỏi, nhắm một mắt mở một mắt, định cứ như vậy mà bỏ qua. Cô nhịn không được nên mới dọn ra ngoài.
Còn nói cái gì mà được chiều chuộng ở nhà họ An, quả thật là càng bịa đặt mà.
Nói dối không chớp mắt. Cô ở nhà họ An căn bản không có địa vị để nói chuyện.
“Thật ra tôi và Minh Lạc đã yêu nhau từ lâu rồi. Nha đầu đó thấy Minh Lạc có nhiều tiềm lực mạnh, nên có dụng ý xấu muốn chen vào. Cũng may mà Minh Lạc không phải loại đàn ông đó, một lòng một dạ chỉ yêu tôi, nếu không tôi cũng không biết phải đi đâu khóc lóc nữa.”
Đám người lúc này bàn tán xôn xao, ai nấy cũng đều chỉ trích An Đình Đình.
Lời của người khác cô có thể không quan tâm, nhưng còn Bùi Minh Lạc thì sao? Anh ta chắc hẳn là rất hiểu con người của cô, cô bị ném đá giấu tay, hủy hoại danh tiếng, không lẽ anh ta có thể lạnh lùng ngó lơ sao?
Thế nhưng, câu tiếp theo đây của Bùi Minh Lạc đã khiến cô như rơi vào địa ngục, rất lâu cũng chưa thể hồi phục được.
“Giai Kỳ, anh đã sớm biết con người của Đình Đình rôi, cho nên luôn cố ý tránh né cô ta. Haiz, anh thường hay nghĩ,