Tiêu Quân mở cửa ghế lái phụ ra, đợi An Đình Đình ngồi vào xong mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó anh ngồi vào vị trí ghế lái.
Trong lòng An Đình Đình khó tránh khỏi nghi hoặc, cô mở miệng hỏi: “Chúng ta định rời khỏi sao?”
“Ừm, đưa em rời khỏi chỗ này.” Tiêu Quân vẫn còn đang đắm chìm trong cơn giận vừa nãy.
Trong lòng An Đình Đình rất buồn, nhưng vẫn nói: “Vậy còn bên giám đốc Lâm?”
“Không sao." Tiêu Quân nhét chìa khóa xe vào.
“Ò.” An Đình Đình nhàn nhạt đáp một tiếng.
Chân ga ở dưới chân, dù đã thử đạp đến mấy lần, nhưng vẫn chưa hạ chân xuống được. Cuối cùng, anh cũng bộc phát lên, đương nhiên, cũng không phải là một khẩu khí giận dữ, mà là một ngữ khí hận sắt không thể rèn thành thép.
“Vừa nãy bọn họ bôi nhọ em như vậy, em không biết tự biện giải cho mình sao?”
“Em...em, nói rồi.”
“Một câu “các người nói bậy, em nghĩ đủ để thuyết phục bọn họ sao? Em nhìn An Giai Kỳ đi, có thể nói một chuyện không có thật một cách ngăn nắp đâu ra đấy như vậy, nếu như không phải anh biết rõ con người của em thì cũng sẽ tin cô ta rồi.”
“...” An Đình Đình cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau, cô mới run rẩy lên tiếng: “Xin lỗi, làm cho anh mất mặt rồi.”
Trong lòng vừa ấm ức, lại vừa thê lương, vừa bất lực lại vừa đau nhói.
Nước mắt cứ như vậy mà lã chã, lã chã rơi xuống.
Tiêu Quân nhìn thấy, trái tim cũng bất giác mềm nhũn xuống. Anh rất là xúc động, đưa tay ôm lấy cô vào lòng mình:
“Xin lỗi, đều là lỗi của anh, là tại anh không tốt, rõ ràng biết em không thể ứng phó với mấy trường hợp như vậy mà còn muốn em đến đây. Anh biết rõ bọn họ sẽ làm tổn thương em, nhưng lại để em đi đối mặt. Đều là tại anh không bảo vệ tốt cho em, xin lỗi.”
Sự an toàn ấm áp lúc này, khiến cho sự bi thương trong lòng An Đình Đình giảm đi không ít. Tiếng thút thít cũng nhỏ dần, dần dần biến mất.
Tiêu Quân ngước cằm của cô lên, nhìn vào đôi con ngươi cô một cách thâm tình mà chuyên chú.
Đôi mắt của cô chính là thứ sạch sẽ nhất mà cả đời này anh thấy qua. Những món châu báu giá trị liên thành, những viên kim cương khuynh quốc khuynh thành, tất cả đều không thể so được với đôi mắt long lanh có hôn của cô.
Khuôn mặt của anh, tiến gần sát cô.
Cô giống như là đang nằm mơ vậy, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ôn nhu xinh đẹp của người đàn ông, đôi mắt nhu tình đen như mực đó dường như muốn dìm chết cô vào trong đó.
Đôi môi của anh lại tiến gần cô thêm vài phần.
Trong đôi con ngươi cô lóe qua một tia lúng túng. Cơ thể cũng bất giác lùi lại phía sau.
Bàn tay đang cầm lấy chiếc cằm của cô nhẹ nhàng dùng sức, khiến cô ngồi đàng hoàng lại. Sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Cô tưởng anh sẽ cuồng nhiệt hôn môi cô, cô tưởng anh sẽ hôn cô một cách triệt để.
Nhưng không ngờ, chỉ là như tuyết rơi trên môi, đôi môi ấm nóng của anh bao trùm lấy bờ môi run rẩy của cô, chạm một cái...
Khi anh rời khỏi, đợi đến khi cô vén mí mắt ra, cô giống như là nhìn thấy tất cả những ngôi sao sáng trong vũ trụ lớn kia, tất cả đều trở thành nền của anh.
Những thứ như gió, cây, mưa, tuyết đều vì muốn quen biết anh mà đồng ý làm nên cho anh.
Người đàn ông đưa tay, vuốt ve bờ má của cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà.”
An Đình Đình chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm.”
Hai người ngồi lại đàng hoàng, Tiêu Quân nhẹ nhàng đạp chân ga một cái, chiếc xe liền chạy đi.
Về biệt thự Thủy Mặc thì không được, hơn nữa với tâm trạng phức tạp vừa chua xót vừa ngọt ngào bây giờ của cô, cô cũng không muốn về nơi biệt thự Thủy Mặc thường khiến cô cảm thấy áp bức kia.
Cô nói địa chỉ căn nhà thuê giá rẻ của mình, chiếc xe sau đó lái đến phương hướng đó.
Bọn họ vốn không biết, ở đằng sau bọn họ, có một chiếc xe sang đang theo sát phía