Mặc Diệu Dương châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài khẽ kẹp lấy, khói vây lấy quanh tay nhưng không muốn hút.
Anh không hút thuốc. Nhưng lại rất thích nhìn điếu thuốc sau khi chấm, quá trình cháy từng chút từng chút một.
“Bà ta đã không chịu nổi, chẳng mấy chốc sẽ hành động.” Mặc Diệu Dương nhấc tay, gạt tàn thuốc vào một cái gạt tàn pha lê.
Trần Hằng nói: “Tiến hành theo kế hoạch?”
“Ừm” Mặc Diệu Dương gật nhẹ đầu.
Một lúc lâu sau anh dường như phát giác được ánh nhìn chăm chú của Trần Hằng, ngước mắt, liếc nhìn anh ta. Trần Hằng mỉm cười, dời ánh mắt.
Mặc Diệu Dương cau mày, khóe miệng nhẹ nhàng động đậy: “Có việc gì thì nói đi.” Trần Hằng cười, gật đầu, nói: “Vừa nãy mợ cả nói với tôi. Cậu bị ông Mặc đánh. Tôi muốn xem cậu có bị thương không.”
Nghe vậy, Mặc Diệu Dương suýt nữa thì ghê người buồn nôn!
Cô nhóc kia đầu óc có phải là bị lừa đá rồi không?
Mặc Diệu Dương là lính giải ngũ. Lúc ở trong quân đội, huấn luyện nghiêm khắc nào chẳng đã trải qua? Đừng nói là bị ăn đạn, khiêng đại pháo. Huấn luyện khắc khổ, luyện anh thành một người bản lĩnh, nhạy cảm hơn người. Dạng người như anh, thường là không thể chịu thiệt thòi được.
Bởi vì, từ sớm anh đã có khứu giác nhạy cảm với thế giới bên ngoài. Khi nguy hiểm còn chưa có tới thì đã ra trước một đòn trí mạng!
Mặc Diệu Dương không nói gì. Trần Hằng cũng không dám nói gì thêm. Anh ta cảm thấy, mình đã không thấu được suy nghĩ của đại boss nữa rồi. Tất cả những điều này đều là sau khi mợ cả tới .
Anh ta yên lặng chú ý đến sắc mặt của tổng giám đốc. Nhưng khi nhìn khóe miệng của anh thì lại thấy dường như đang nở một nụ cười. Anh ta càng cảm thấy khó hiểu......
Sau khi Trần Hằng rời đi, Mặc Diệu Dương đợi một lúc mới rời khỏi thư phòng. Lúc đi tới phòng khách thì nhìn thấy An Đình Đình đang ngồi trên ghế sofa.
An Đình Đình tối hôm qua