Sau khi Tiêu Quân rời đi, Lâm Tiêu Tương giận sôi ruột gan.
Sở Huệ Nhu vừa cho cô ta xem ảnh chụp An Đình Đình và cậu hai ở cùng nhau, không ngờ mới đó thôi mà tiện nhân kia đã quyến rũ được Mặc Diệu Lương rồi. Người phụ nữ này, thoáng cái đã nắm toàn bộ đàn ông xuất sắc nhất thành phố G này vào trong lòng bàn tay, đây cũng không phải việc mà người phụ nữ nào cũng có thể làm được.
Cô ta gõ mạnh vào đầu mình, sao trước đây lại không phát hiện, trong số những cấp dưới của mình còn có một nhân vật không tầm thường như vậy chứ?
Cảm giác nguy cơ trong lòng Lâm Tiêu Tương ngày càng cấp bách.
Mới có bao lâu chứ, An Đình Đình đã có quan hệ không bình thường với cả Tiêu Quân, Mặc Diệu Dương và Mặc
Diệu Lương rồi. Trong ba người này, chỉ cần cô bám víu vào được một người, tương lai đều sẽ trở thành tai họa ngầm của Lâm Tiêu Tương cô ta.
Cô ta không thể quên được, buổi tối hôm đó mình dẫn An Đình Đình đi gặp Mộ Vô Ky, ngày hôm sau, An Đình Đình nhìn mình bằng ánh mắt kia, lúc ấy cô ta đã cảm giác được oán hận nồng đậm!
Không được, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
Lâm Tiêu Tương bất chợt giật mình, thế mà lòng bàn tay lại rịn đầy mồ hôi li ti.
Cô ta nhíu chặt mày, cầm điện thoại ở trên bàn lên.
“Phòng kế hoạch, sắp xếp tung loạt quảng cáo của *** Phiến ra vào ngày hôm nay... không, ngày mai.”
Cảm thấy sắp xếp vào ngày hôm nay không cần thiết lắm, hôm nay tiện nhân kia cũng không đến, không bằng chuẩn bị sẵn sàng tất cả, ngày mai bắt đầu, khiến cô trở tay không kịp!
Mấy chiếc xe con xa hoa dừng lại trước cửa lớn nhà họ An.
Hai vợ chồng An Mộ Thông và Lục Gia Mỹ đứng ở bên cạnh xe, trên mặt chất chứa ý cười làm lành, chỉ còn thiếu nước quỳ gối nịnh bợ nữa thôi.
Quý bà cao quý ngồi bên trong xe nói với người đứng ngoài: “Huệ Nhu nhà chúng tôi và cậu hai nhà họ Mặc vẫn luôn có hôn ước, tôi không hy vọng lại xảy ra chuyện giống ngày hôm nay nữa. Hy vọng nhà hai người dạy bảo con gái mình cho tốt, đừng cứ ước muốn những thứ không nên mơ ước, để cho Huệ Nhu nhà chúng tôi chịu mọi tủi
nhục, cũng khiến cho nhà họ Sở chúng tôi mất hết mặt mũi.”
An Mộ Thông khom lưng: “Yên tâm, ngài yên tâm, bà Sở, lát nữa chờ con nhóc kia trở về, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Lục Gia Mỹ cũng trưng ra vẻ mặt tươi cười.
“Lần sau?” Bà Sở sầm mặt lại: “Hai người còn muốn có lần sau sao?”
An Mộ Thông vội nói: “Chỉ một lần này, chỉ một lần này! Nếu con nhóc kia không chịu hối cải, tôi chắc chắn sẽ đánh gãy chân nó.”
Bà Sở nghe thấy vậy, lúc này mới hừ lạnh một tiếng rồi bảo tài xế lái xe đi.
Xe lái ra xa khỏi nhà họ An, mãi đến khi biến mất không thấy, lúc này hai vợ chồng mới dám cất tất cả biểu cảm giả dối trên mặt.
Lục Gia Mỹ tức giận nói: “Lúc trước tôi đã nói đừng đưa tiện nhân này về nhà, ông lại không nghe, lần này tốt rồi, cô ta chính là đồ tai họa, tôi cũng đã sớm nói rồi.”
An Mộ Thông vô cùng đau đầu, địa vị của nhà họ An ở thành phố G cũng chỉ có thể coi là một nhà hạng bét, lỡ như nhà họ Sở giở trò thật, vài phút là có thể bóp chết bọn họ.
“Nếu không phải bà làm nhiều việc ác, tôi sẽ nhận một người không hề có quan hệ với chúng ta về sao? Tôi làm như vậy cũng là để tích đức cho bà.”
Lục Gia Mỹ trừng mắt: “Tích đức? Thế này mà là tích đức à? Ông không thấy ý tứ của bà Sở sao? Tôi thấy, nhà họ An chúng ta coi như xong, bị hủy trong tay tiện nhân này rồi.”
Bà ta vừa căm tức nguyền rủa An Đình Đình vừa đi vào trong nhà.
An Mộ Thông lại cau mày, đang im lặng suy nghĩ gì đó.
Lục Gia Mỹ đi thẳng đến cửa cũng không nghe thấy tiếng động sau lưng,