An Đình Đình nhìn hết vào mắt, lại cũng không biểu hiện ra ngoài.
An Mộ Thông ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ của mình: “Nói như vậy, con và cậu hai Mặc thật sự không quen biết?”
“Không quen.” An Đình Đình gật đầu.
Nghe thấy vậy, đột nhiên An Mộ Thông đen mặt lại, gần như là nghiêm khắc trách mắng: “An Đình Đình, cô còn dám nói láo."
Tiếng trách mắng này đột nhiên vang lên, khiến An Đình Đình hoảng sợ mà giật mình.
An Mộ Thông nói: “Nếu như cô không biết thật, vậy tối qua cô đã làm những gì? Chẳng lẽ cô không biết sao!”
An Đình Đình bấm vào lòng bàn tay, không xong rồi, ông ta biết hết rồi sao? Cũng đúng, An Viễn Minh bị Mặc Diệu Dương đánh thành thế kia, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng, không thể nào An Mộ Thông lại không biết.
“Cô biết rõ ràng quan hệ giữa cô Sở và cậu hai nhà học Mặc, cô còn muốn làm ra loại truyện bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy. Cô thật sự cho rằng cô xứng với người của nhà họ Mặc sao? Ngay cả xách dép cho người ta cô cũng không xứng!”
Sắc mặt An Đình Đình lập tức trắng bệch, bờ môi cô run rẩy, hai mắt trừng lớn, đang muốn phản bác lại. Cùng lúc đó, đột nhiên cửa phòng bị người ở bên ngoài đá văng ra, ngay sau đó lập tức nghe thấy tiếng nói khẽ của nhân viên phục vụ: “Cậu hai, mời ngài vào trong.”
Trong lòng An Đình Đình run lên, sao anh ta lại đến đây?
Vừa mới quay đầu, Mặc Diệu Dương đã đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô, đầu tiên là dịu dàng nhìn cô, sau đó đưa tay vuốt khuôn mặt hơi nóng lên của cô.
“Không phải đã nói với cô, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi rồi sao? Sao ra ngoài cũng không nói một tiếng với tôi.”
“Tôi...” An Đình Đình âm thầm nuốt nước miếng: “Ba nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi, nên tôi..."
Mặc Diệu Dương dịu dàng cười một tiếng nói: “Biết rồi.”
Nói xong, anh ta duỗi tay kéo một chiếc ghế gỗ tử đàn ở bên cạnh ra, ngồi xuống bên cạnh An Đình Đình.
Từ sau khi anh ta vào trong, cả người An Mộ Thông như hóa đá.
Ông ta sững sờ nhìn hành vi thân mật của Mặc Diệu Dương và An Đình Đình sau khi vào cửa, hình ảnh này, nhìn thế nào cũng không giống là hai người không quen biết nhau!
Sau khi Mặc Diệu Dương ngồi xuống, nâng cằm nhìn về phía An Mộ Thông: “Đình Đình, không giới thiệu sao?”
Lúc này An Đình Đình mới hoàn hồn: “À, ừ... Diệu, Diệu Dương, ông ấy là ba em. Ba, ba... anh ấy là cậu hai... nhà họ Mặc.”
Cô thật sự muốn cắt đứt đầu lưỡi mình luôn rồi. Mới vừa rồi còn thề thốt nói rằng mình không quen, bây giờ lại giới thiệu thân phận của anh ta với An Mộ Thông.
Quả thật An Mộ Thông không dám tin vào tai mình, nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của thành phố G, bây giờ đang ngồi ngay trước mặt ông ta.
Mặc Diệu Dương cười nhạt, cầm tay An Đình Đình mỉm cười: “Hóa ra là bác trai.”
Lúc này An Mộ Thông mới hơi hoàn hồn lại, vội nói: “Không dám nhận, không dám nhận.” Nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, không đúng, lại nói: “Chào cậu hai, tôi là ba của Đình Đình.”
Mặc Diệu Dương đảo mắt nhìn chiếc bàn, phát hiện phía trên rỗng tuếch, chỉ có hai ly trà đang lượn lờ bốc hơi nóng, chắc hẳn bọn họ cũng vừa mới đến không lâu, thế là gọi nhân viên phục vụ vào gọi chút đồ ăn.
“Cậu hai, chuyện này... chuyện này thật ngại quá? Tôi làm, để tôi làm.” An Mộ Thông vội vàng đứng dậy. Mặc Diệu Dương xua xua tay nói: “Vẫn là để tôi làm đi, ông không biết Đình Đình nhà chúng tôi thích ăn món gì.”
An Đình Đình nghe thấy vậy, hai má lập tức nóng lên, chắc chắn tên này cố ý nói như vậy.
An Mộ Thông nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp. Ông ta híp mắt nhìn dáng vẻ ngọt ngào ân ái của đôi tình nhân trước mắt, dường như cũng không giống như đang giả vờ. Nhưng không biết vì sao, lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.