Thấy con gái ngậm nước mắt mà cười, khuôn mặt xinh đẹp còn thống khổ hơn cả lúc khóc lóc, Nguyễn Chính Quốc đau lòng một trận. Ông tự giận chính mình kém cỏi, không có bản lĩnh để che chở cho đứa con út bé nhỏ này. Lúc nào cũng là An Nhiên phải an ủi ông.
Ông chợt nhớ ra một việc, vội móc trong túi ra một cọc tiền còn mới nguyên, nhét vào tay cô: “Trước hết cứ về nhà đi đã. Lỗi phải gì bỏ qua hết để nhà ta đoàn viên” Thấy An Nhiên có ý từ chối, ông vội nói thêm: “Con cứ cầm lấy chỗ tiền này, cái gì đáng tiêu thì tiêu. Mua đồ ăn ngon mà tẩm bổ”
Nguyễn Chính Quốc mở miệng định ngăn cản nhưng An Nhiên đã đi trước: “Bố nhớ giữ gìn sức khỏe”
Thấy con gái vội vã ra đi, ngay cả việc quay về nhà cũng không lưu luyến, Nguyễn Chính Quốc hấp tấp đuổi theo, muốn gọi cô lại.
Ông hiểu rõ mâu thuẫn giữa con gái út và Hoàng Phương rất lớn. Ngay cả việc con gái lưu lạc đến bước này có khả năng cũng do.
bàn tay Hoàng Phương tác động Từ khi ông mang An Nhiên về nhà nuôi, vợ ông đã nhiều lần tỏ ý không muốn chấp nhận cô bé.
Khi Nguyễn Chính Quốc còn trẻ, có một lần cùng hội nghiên cứu đi vào rừng tìm trầm hương. Ông bị lạc đoàn suốt hai ngày, đang lang thang mò đường về thì thấy một cô bé ăn mặc rách rưới, toàn thân xây xát nằm co ro sát một vách đá.
Nguyễn Chính Quốc nhìn một dọc cây lá gãy rạp xung quanh, có thể hình dung được đứa trẻ này lăn từ trên cao xuống. Ông vội chạy lại xem xét, thấy đứa bé vẫn còn sống liền tìm cách sơ cứu.
Đứa nhỏ phúc lớn mạng lớn, ngã xuống vực sâu mà không chết do được nhiều cây lá nâng đỡ, thậm chí, khi tỉnh lại, đứa nhỏ còn nhìn ông cười ngô nghê, không khóc lóc âm 7 như những đứa trẻ khác. Ông cống theo đứa bé, trèo đèo vượt suối thêm hai ngày nữa mới tìm ra đường về. Dọc đường, hai người ăn quả dại, uống nước suối, cô bé an tĩnh đến nỗi Nguyễn Chính Quốc còn tưởng cô bé bị câm.
Khi ra khỏi rừng, cả hai tình cờ nhìn thấy một đàn chim bay qua. Lần đầu tiên ông thấy cô bé nhoẻn miệng cười, đưa tay vẫy đàn chim, miệng ê a gọi. Hóa ra không phải bị câm mà là thản nhiên, không sợ hãi. Vì thế, ông gọi cô bé là An Nhiên, coi như con gái út mà nuôi nấng, bất chấp sự phản đối của Hoàng Phương.
Cô kinh ngạc một lát, sau đó mới định thần nhìn rõ lại đối phương.
“Mẹ? Các bạn vào trang trên hình đọc, để chúng mình có động lực ra chương mới nhé
Cô muốn giãng tay ra, giữa bọn họ đã xé rách mặt nạ, cô không cần phải giữ ý tứ nữa.
Hoàng Phương vẫn phăng phăng lôi cô đi thêm một đoạn, đến chân một biển quảng cáo mới chịu dừng lại, cánh tay năm chặt An Nhiên vung mạnh một cái, đem cô ném đập vào cây cột.
“Đau..” An Nhiên hít một hơi, cắn răng chịu đựng.
“Bố mày đưa bao nhiêu tiền? Mau trả lại đây!” Hoàng Phương hai mắt trợn trừng quát tháo. “Đừng tưởng bố con mày lén lút mà tao không thấy! Dám tự ý lấy tiền của tao à?!”
An Nhiên bực mình cãi: “Đây là tiền của bố cho con!” Là tiền bố đi làm vất vả kiếm được, Hoàng Phương chỉ ngồi mát ăn bát vàng, hà cớ gì mà đòi nhận số tiền đó là của mình.
Bà không quen bị người khác chống đối, cơn tức giận càng bùng lên mạnh mẽ: “Tiền của bố mày không phải là tiền của tao à? Con cái bất hiếu, lớn lên chẳng báo hiếu