An Nhiên không kịp nhìn được thứ gì, chỉ thấy một đám mây đen kịt đột ngột phủ kín người mình. Lưng cô đau nhức nhưng vẫn cố lăn người nhích qua một bên. Ở chung với Tống Thành cả tháng nay, cô đã hình thành phản xạ nhanh hơn hẳn khi xưa.
Chỉ một tích tắc trước khi đám mây kia chạm đất, nó sượt qua eo An Nhiên, làm rách cả một mảng áo rồi đổ sầm xuống đất “A… đau chết tôi rồi!!! Con mẹ nhà nó, ôi cái chân đáng thương của tôi!!!”
Âm thành chửi rủa chua ngoét từ phía dưới đống hỗn độn vang lên. Người đi đường kinh hãi lao tới xem xét, chỉ thấy một một phụ nữ trung niên nằm lăn dưới đất, bộ dạng nhếch nhác không thể tả, mặt mũi rúm ró lại vì đau đớn, luôn mồm kêu rống, mảng chửi An Nhiên nằm cách đó không xa, mặt tái nhợt không còn giọt máu, đôi mắt hoảng sợ dại ra nhìn chằm chẳm tấm biển quảng cáo khổng lồ vừa rơi.
Một cơn gió ào qua làm cho tấm bạt rách nát lật tung lên, ai cũng nhìn thấy cái chân Hoàng Phương bị đè nghiến, mắt cá vẹo vọ, da thịt bầy nhầy máu me, còn có một đoạn xương trắng bị gấy lòi cả ra ngoài, hết sức ghê rợn.
“An Nhiên!!!” Bà quản quại tru tréo âm ï.
“Mày còn giương mắt lên nhìn à?? Loại con cái bất hiếu! Thấy mẹ mày gãy chân sắp chết mà không biết đường chạy đến à? Tao nuôi mày đúng là tốn cơm tốn gạo!”
Thấy mẹ lăn lộn dưới đất bẩn vô cùng thương tâm, bao nhiêu cơn giận trong lòng An Nhiên đều bay hết. Lúc cô vừa ngã xuống còn nghi ngờ hình như mẹ cố ý xuống tay thật nặng, nhưng bây giờ chân bà bị gấy nát như thế, cô chỉ có một lòng lo lắng Trước kia, từng có một ông thầy tướng đi ngang qua nói An Nhiên là cô bé có thiên lương. Sau này sẽ gặp họa vì giúp người mà được phúc cũng vì giúp người.
Quả thực, vừa mới cùng Hoàng Phương tranh cãi ác liệt, bị mẹ đánh rất đau, nhưng cô vẫn không nỡ để bà lại trong tình cảnh thê thảm như vậy.
Cô nén cơn đau bởi vết thương ở eo và lưng, chạy tới tìm cách nâng biển quảng cáo lên. Mấy người đi đường cũng có người bước ra giúp một tay. Phải tới mấy người mới hợp sức nhấc được tấm biển quảng cáo khổng lồ, kéo Hoàng Phương rách nát bầm dập ra ngoài.
Cái chân của bà hễ cứ nhúc nhích là đau đến cắt da cắt thịt, mỗi lần đau là một lần văng ra tiếng chửi rủa. Bà không dám chửi người đi đường đang giúp đỡ, chỉ có thể mắng chửi An Nhiên bằng đủ thứ ô ngôn uế ngữ.
Cô biết Hoàng Phương đang đau đớn quá nên để cho bà mảng tùy ý, giảm bớt được chút căng thẳng nào hay chút đó, bất chấp người đi đường ái ngại nhìn mình Xe cấp cứu hú còi ầm ï chạy đến đưa Hoàng Phương đi, cùng lúc đó ở bệnh viện, Nguyễn Chính Quốc đã tỉnh lại.
“Thầy!” Vừa thấy Chính Quốc mở mắt, một thanh niên đã vội chạy tới, vui vẻ gọi.
Nguyễn Chính Quốc đã bình ổn tâm trạng, quay sang nói với người thanh niên khỏe mạnh, tuấn tú ở bên cạnh: “Tùng Hưng, thầy cảm ơn em”
Trước khi làm kinh doanh, Nguyễn Chính không, thưa thầy?”
Trong quãng thời gian Tùng Hưng theo học Nguyễn Chính Quốc, anh từng đến nhà ông hỏi han bài vở nhiều lần, về sau Nguyễn Chính Quốc không dạy học nữa, Tùng Hưng vẫn thỉnh thoảng đến thăm thầy cũ.
Khi ấy, hình ảnh An Nhiên mười bảy tuổi xinh đẹp thường bẽn lẽn đứng sau cửa khi anh đến đã khiến anh nhớ mãi không quên.
Mỗi lần cô mang nước mời khách lại cười với anh một cái rất ngọt ngào, hai người còn trao đổi vài câu nói đùa Về sau, việc học bận rộn, An Nhiên cũng.
biến mất, hai người chưa hề gặp lại Hiện giờ, nghe thầy giáo cũ nhắc đến cô, trong lòng Tùng Hưng nổi lên một cảm xúc cồn cào, giống như sóng biển cứ dào dạt vỗ vào bờ, khơi gợi lại những tình cảm tốt đẹp thầm lặng năm xưa Nguyễn Chính Quốc thở dài: “Cũng khỏe” Ông nâng ly