Ở nhà Hạ Cẩm, bà chủ vừa trở về đã ra ngóng vào trông, đợi tiếng xe của chồng. Đã lâu mới có dịp Tống Sơn ở nhà lâu như vậy, Hạ Cẩm lại quay về thói quen ỷ lại vào ông.
Vừa thấy xe của chồng đi vào sân, bà đã vội chạy ra đón, khéo léo mở lời: “Anh ơi, chúng mình đi dạo một lát đi.”
Tống Sơn mới từ trong xe bước ra, trên người mặc vest lịch sự, phối hợp với cà vạt lụa to bản rất thời trang. Dáng ông đường bệ, đứng dưới nắng chiều lại càng thêm đẹp đẽ, dù đã lớn tuổi nhưng không bớt đi vẻ điển trai, thậm chí còn tăng thêm phần quyến rũ của một người đàn ông từng trải.
“Phan Tùng Hưng, em trai của Phan Thủy.
Tường”
*Ừ” Giọng trầm thấp của ông nhàn nhạt cất lên, sắc mặt vẫn không thay đổi, trái ngược với hi vọng của Hạ Cẩm.
Sở dĩ Tống Sơn không ngạc nhiên vì bao lâu nay ông chính là người luôn âm thầm trợ giúp Phan Tùng Hưng, nếu không thì với gia cảnh đơn bạc như thế, cậu ta chẳng đời nào phất lên nhanh chóng đến mức ấy, trở thành luật sư nổi tiếng, làm việc ở một văn phòng luật tiếng tăm. Đương nhiên, góp phần trong đó cũng là công sức cố gắng không nhỏ của chính cậu ta, có bột mới gột nên hồ!
Thấy ông xã trầm ngâm không nói, Hạ Cẩm hiểu tính ông, lại tự mình nói tiếp: “Phan Tùng Hưng có mối quan hệ thân mật với em gái của Vũ Như. Con bé đó… em thấy rất phản cảm”
Tống Sơn lãnh đạm nói “Thì có làm sao? Không phải con dâu em, em để ý làm gì. Mệt đầu”
Hạ Cẩm thở dài: “Thực ra, trước kia có một lần, trong bữa cơm, trước mặt cả Vũ Như, Tống Thành lại nói chính An Nhiên mới là con dâu nhà họ Tống. Sau đó, nó chẳng nhắc lại lần nào. Em thật hoang mang. Bây giờ thấy con bé kì quái đó thân mật với em trai của Phan Thủy.
Tường, em rất chướng mắt. Loại con dâu như vậy đừng hòng em chấp nhận”
Nghe tới đây, Tống Sơn cau mày, lạnh lùng nhắc vợ: “Xem ra thằng con trời đánh kia vẫn quen thói ngông cuồng. Nó nói thế để chọc tức em thôi, phản đối việc chúng ta ép nó phải kết hôn. Việc của em bây giờ là để ý nó và dạy dỗ con dâu, đừng phí tâm đi nghĩ việc người ngoài”
Hạ Cẩm bị chồng nhắc thì càng tự ái, đôi lông mày nhíu chặt lại: “Em cũng không ưa nổi Nguyễn Vũ Như.
Người đâu quá ngu ngốc, ngay cả chăm sóc chồng cũng không biết, ích kỉ vô cùng. Chắc chẵn ở nhà không được bố mẹ day bảo nề nếp” Bà nhớ lại hình ảnh Hoàng Phương cùng An Nhiên xô xát to tiếng trong bệnh viện hôm đó, lại càng ghét bỏ. “Cả ba mẹ con nhà đó đều chẳng ra gì. Nếu lúc trước biết người Tống Thành chọn như vậy, em đã kiên quyết ngăn cản.”
“Nó chọn, nó phải chịu. Đến khi chịu không nổi thì phải có trách nhiệm tự mình thu dọn tàn cuộc”
Hai người đi thêm một vòng rồi trở về.
Tống Sơn đã sớm phát hiện một bóng người quen thuộc nấp sau gốc cây lớn trong vườn.
Vẫn chưa từ bỏ ý định hay sao?
Từ sau lần trước, ông đã cấm tiệt Nghiêm Thu Nhi được bước chân vào thư phòng của mình. Thế nhưng cô vẫn cố ý lảng vảng qua đó mỗi ngày vài lượt, chỉ mong tình cờ bắt gặp ông từ bên trong đi ra.
Để lại vợ đang say giấc trên giường, Tống Sơn tắm xong liền mặc một tấm áo choàng tắm bằng nhung mịn, bước về thư phòng. Ông cần liên hệ với đối tác ở bên kia địa cầu, múi giờ hai bên lệch nhau hoàn toàn.
Cuộc trao đổi vừa dứt, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhỏ nhẹ.
“Vào đi” Nghĩ là Hạ Cẩm đã thức giấc, ông không dời mắt khỏi tài liệu, chỉ bình thản nâng giọng.
Một tách trà được đặt xuống trước mặt Tống Sơn, ông giật mình nhìn lên, nhận ra người vừa đến, liền cau mày khó chịu.
“Cậu đã cấm vào đây” Đó là một lời kết tội chứ không phải câu hỏi.
Nghiêm Thu Nhi hai mắt long lanh, rầu rĩ nói: “Con sợ cậu thức khuya làm việc sẽ mệt.”
Nhất là khi cậu lại vừa cùng mợ làm công việc tốn