Trong văn phòng của tổng giám đốc, An Nhiên vừa hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay. Về cơ bản, Ân Lãm không dám giao cho cô quá nhiều việc khiến cô mệt mỏi. Thế nhưng giao ít quá lại khiến cô nghi ngờ, cho nên anh chọn việc sắp xếp giấy tờ, vừa nhẹ nhàng, không mất sức, lại có thể làm lâu dài cũng không sao.
“Cô làm việc tốt hơn tôi tưởng đất Anh nhìn một lượt, thấy tất cả hồ sơ đều được sắp xếp gọn gàng, có chú thích riêng từng chủng loại cẩn thận. An Nhiên được khen, vui vẻ cười một tiếng: “Trước kia tôi làm tổ chức sự kiện, những việc đòi hỏi tỉ mỉ như thế này cũng phải làm qua không ít đâu”
Cũng không phải hạng vô công rồi nghề như Nguyễn Vũ Như. Ân Lãm nhìn cô gái nhỏ thoăn thoắt chạy qua chạy lại, ánh mắt lại mềm đi một chút. Chẳng trách người này lại có thể khiến sếp tổng nhà bọn họ say đắm như thế, mới nhìn thì giản dị, tiếp xúc lâu sẽ thấy tâm tính ôn hòa, rất biết điều, không tranh giành đấu đá. Hơn nữa, có vài lần cô còn nói đỡ cho người khác dù bản thân cũng đang sợ hãi bị tổng tài trách phạt. Ân Lãm cảm thấy nếu kết hôn thì nên chọn người lương thiện như thế.
“Cô chọn được điện thoại chưa?”
“À… Để tôi xem” An Nhiên lướt mắt qua một loạt hộp được đóng gói cẩn thận, hộp nào cũng long lanh, rực rỡ khiến cô hoa mắt, không biết chọn cái nào. “Hay là anh chọn giúp một tôi một cái, tiện dụng và bền là được. Tôi cũng không biết nhiều về điện thoại.”
Ân Lãm nghe xong liền đi tới chọn hai chiếc hộp vuông một đen một trắng đưa cho cô: “Loại này rất dễ dùng, chống nước được.
Có hai màu, cô cứ chọn nhé.”
Cuối cùng, An Nhiên chọn chiếc màu đen. Bởi cô nghĩ sau này Cá Chép sẽ nghịch điện thoại, nếu có làm bẩn, làm xước cũng không bị lộ. Ân Lãm giúp cô lắp sim mới, hướng dẫn vài thao tác đơn giản để cô quen máy. Sau đó, An Nhiên lấy ra một tờ giấy nhỏ, theo số viết trên đó mà bấm.
“A, bố? Là con đây” Cô vui vẻ nói. “Tình hình của mẹ sao rồi ạ?”
Bên kia đáp lại điều gì đó, khuôn mặt cô liền giấn ra nhẹ nhõm không thể tả.
“Vâng, đây là số điện thoại mới của con.
Bố lưu lại nhé” An Nhiên nói xong chợt ra một việc, lại bổ sung thêm. “Hôm nay con đã đi làm rồi. Khi nào lĩnh lương, con sẽ mua cho bố chè đẳng, mua cả quần đùi vải đũi cho bố: Ân Lãm đứng một bên nghe được suýt thì phì cười. Những thứ tưởng như đơn giản đâu cần phải chờ ngày lĩnh lương thế mà qua miệng của An Nhiên lại giống như bảo vật gì đáng quý trọng lắm.
“Còn nữa, hiện tại Cá Chép đã đi học. Khi nào thằng bé trở lại, chúng con sẽ đến thăm bố”
Lần đầu đưa con trai ra mắt ông ngoại, An Nhiên quả thực khá hồi hộp. Không biết lúc đó Tống Thành có chịu để cô ôm con đi không.
Nói một hồi xong, đến khi An Nhiên cúp máy, Ân Lãm vừa tính gọi cô đi ăn thì lại thấy cô lấy ra một mảnh giấy khác.
“Lại gọi nữa à?” Anh kinh ngạc. “Cô gọi cho ai thế?”
An Nhiên cầm lấy mảnh giấy ghi rõ ba chữ Anh Mắt Hip, cau mày: “Tôi gọi cho bạn, anh thäc mắc sao?”
“Nam hay nữ?”
“Cũng… không có việc gì.. Cô ấp úng.
đáp. Vốn dĩ hôn nhân này cũng là bị người khác lừa gạt mà có được. Cả cô và hắn đều bị lừa, cho nên cũng không thể bắt gia đình hắn cũng phải thương cô như con dâu thực sự được.
Tùng Hưng nghe ra được nỗi niềm trong giọng nói của cô, lòng anh đau xót vô vàn.