“Chúng tôi làm sao để anh nhảy xuống đó một mình được?”
Hai phi công vừa nghe Tống Thành hạ quyết tâm liền phản đối ầm ï.
Cả hai đều là quân nhân xuất ngũ, làm việc dưới trướng của hẳn đã lâu. Ngày thường bọn họ đều được Tống Thành đối xử không tệ, lương cao, thưởng hậu, bây giờ đến lúc nguy nan lại núp sau lưng hẳn thì đúng là không còn mặt mũi nào. Cho nên cả hai người đều nhất định đòi cùng hắn nghĩ cách xâm nhập vào hoang đảo.
“Không nên” Tống Thành nheo mắt nìn xuống khoảng không đang gầm rú bên dưới “Hai người ở lại đây, có khi còn bắt được cáo đấy”
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn thâm trầm đảo một lượt, khiến cho người khác có cảm giác xung quanh đây có một người xa lạ đang tồn tại, bí ẩn khó lường.
“Cáo ư? Ý anh là Tống Thành lạnh lùng nói: “Nếu người cầu cứu trên đảo này không phải là Diệp Phong có khi còn tốt. Nếu đúng là cậu ta, sự việc lại không đơn giản chỉ là tai nạn”
Mọi người nghe xong đều chẳng hiểu mô tê gì: “Nếu tìm được Diệp Phong thì tốt chứ sao?”
Ánh mắt Tống Thành lại trầm xuống, giơ tay chỉ về phía xa, nơi bọn họ đã xuất phát: “Nơi đây cách hòn đảo của tôi rất xa. Liệu một cơn sóng thần có thể kéo được người từ đó dạt đến tận đây? Nếu xét hướng gió mùa này thì không phù hợp, hải lưu cũng không chảy theo hướng này. Người bị đưa tới chỗ này liệu có còn sống nổi?”
Những lời Tống Thành nói lọt qua bộ đàm, ngay cả hai phi công ở chiếc trực thăng còn lại cũng nghe thấy, đột nhiên lạnh cả sống lưng.
“ý anh là… có người đã ra tay can thiệp?”
“Tạm thời chỉ là suy đoán” Tinh thần cảnh giác mơ hồ của Tống Thành lại tăng lên vùn vụt. Thứ trực giác mãnh liệt không bao giờ có thể giải thích bằng lời nhưng lại luôn luôn chính xác của hắn lúc nào cũng hoạt động hiệu quả.
Từ lần Cá Chép bị bạn vứt xuống hồ, hẳn đã cảm thấy kì lạ. Tuy sự việc do bọn trẻ làm nhưng không lí nào trẻ con lại nghĩ ra cách hành xử độc ác đến thế nếu không có người lớn cố tình gợi ý. Nhưng hắn tra không ra.
Đứa nhỏ này cũng thật là tội, lâu lâu lại bị một trận giày vò. Tất cả đều liên quan đến nước. Hẳn có cảm giác như kẻ nào đó biết hẳn yêu quý đứa con trai riêng của vợ mà giở trò với thằng bé như một cách tấn công hắn.
“Không nói dông dài nữa, giờ tôi sẽ xuống đảo. Các cậu cảnh giác, tuyệt đối không được lơi lỏng”
Đoàng! Đoàng! Đọc tại trang nguồn như trên hình để chúng mình hứng khởi ra chương nhé!”
An Nhiên bần thần nhìn danh bạ điện thoại, cô lưu số của rất nhiều người, nhưng lại thiếu mất hẳn. Giống như hẳn chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cô.
Đêm nay Ân Lãm cũng không ngủ. Anh bận rộn công việc một hồi, sau đó lại mở màn hình máy tính theo dõi tuyến đường đi của hai chiếc trực thăng. Một điểm đỏ đột nhiên sáng bất thường, lại thêm một chấm đỏ khác từ đâu vọt đến, hai sắc đỏ liền va chạm. Trong lòng anh không tránh được một tiếng than thầm!
Đã xong!
Điện thoại của Ân Lãm réo vang khiến anh càng lo lắng hơn bao giờ hết.
“Vâng, cô An Nhiên?”
*A… vâng..”