ngủ tiếp được. Cô lặng lẽ đi ra ngoài ban công, cảnh vật quen thuộc khiến cô mơ hồ, nhất thời không phân rõ được đâu là thực, đâu là mơ.
Cuối cùng, đi một vòng, cô vẫn lại quay về đây. Nhà của bố đã không thể về, nhà Minh Châu cũng không thể. Tiền trong người cũng cạn, không thể tự mình thuê một chỗ ngủ. Cuối cùng vẫn đành để mặc cho Ân Lãm sắp xếp.
Chẳng lẽ kiếp này đã định cô phải ở lại nơi đây, phải thuộc về người đàn ông đó?
Muốn trốn cũng không thoát?
Thậm chí, dù lí trí có oán hận thế nào thì thói quen vẫn không đổi, vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp mỗi đêm vỗ về cô vào giấc ngủ Say.
‘Vào khoảnh khắc gặp lại hắn trong văn phòng làm việc, cô đã biết trong mình có sự bất ổn. Bao nhiêu ấm ức, khó chịu lúc trước.
chỉ vừa thấy bóng dáng hẳn xuất hiện liền âm thầm tan biến. Không cần biết hẳn có bao nhiêu đáng sợ, chỉ cần có hắn, cô bỗng sinh ra một ảo tưởng rằng hắn là núi vững vàng để cô tùy ý dựa.
Chẳng lẽ bọn họ còn có thể quay đầu, thật sự như lời Tống Thành nói, một dao này đâm xuống cũng trút bỏ mọi oán hận. Chính tại hồ cá sấu, hai người kết oán, cũng sẽ tháo.
bỏ mọi ràng buộc tại nơi đó.
Rời khỏi đó, cô và hắn có thể bắt đầu lại từ đầu?
Rốt cuộc Tống Thành vì điều gì lại cố chấp với cô như vậy? An Nhiên hoàn toàn không hiểu lí do khiến một người thuộc thành phần tinh anh của xã hội thượng lưu như hẳn lại để mắt đến cô, một bà mẹ đơn thân nghèo rớt, nhan sắc cũng bình thường như bao người.
Nghĩ không ra, đột nhiên An Nhiên lại phân vân, nếu cô đem chuyện này đi hỏi Tống Thành, không biết bộ mặt lạnh lẽo kinh niên của hẳn sẽ biểu lộ thái độ gì. Chắc chắn hẳn sẽ lườm cô một cái thật dài đi!
Ý tưởng đó làm cho khóe môi cô vô thức nhoẻn cười, trong lòng càng trông mong hắn mau mau trở về, còn mang theo cả bé con cho cô.
Lần này, cô nhất định sẽ cho hẳn một nét mặt vui vẻ, nhất định sẽ không làm hẳn khó chịu nữa.
Trong lúc An Nhiên còn đang tự nhủ bản thân như vậy, Ân Lãm lại ra sức liên lạc với phi hành đoàn nhưng vô vọng. Sự cố gì đã xảy ra? Cả hai chiếc máy bay đều không thể liên lạc được.
Anh không kìm được một trận run rẩy, đầu ngón tay cầm bút cũng không vững. Nếu Tống Thành thực sự xảy ra chuyện… Nếu sếp tổng của NC thực sự gặp bất trắc…
Càng nghĩ càng lạnh gáy. Ân Lãm quyết định tìm kiếm một chiếc phi cơ khác được cấp phép bay ở khu vực biên cảnh.
Sáng sớm hôm sau, An Nhiên còn lơ mơ chưa tỉnh thì điện thoại đã réo vang.
Cô vội vàng mở máy, cơn ngái ngủ đã bay đi không ít “Mắt Trố, vẫn chưa dậy?” Tùng Hưng nhanh nhạy bắt được âm thanh khàn khàn của An Nhiên, không khỏi mỉm cười.
Cô ngẩn ra, nhìn lại tên người gọi hiện trên màn hình. Là do cô sốt ruột quá rồi, không nhìn rõ là ai đã mở máy, trong lòng còn tưởng là điện thoại của Tống Thành.
“Anh Mắt Híp, có việc gì mà gọi sớm vậy?”
Tùng Hưng liếc nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ hai mươi phút sáng, ý cười càng tươi: “Có. Hỏi em một chuyện này” Anh dừng lại một chút, chờ cho An Nhiên hoàn toàn thoát khỏi cơn buồn ngủ mới nói tiếp. “Việc.
của em và Hoàng Kiên có định giải quyết không?”
“Hả?” Không nghĩ lại bị hỏi đến chuyện này, An Nhiên không kịp phản ứng. “Anh biết anh ấy?”
Không những biết, còn biết rõ. Đều là người trong ngành, công việc không tránh khỏi có liên quan.
“Không phải bốn năm qua em được anh ta giúp đỡ rất nhiều sao? Nghe nói hai người còn cùng nhau về nước. Người ngoài còn tưởng cả hai sẽ kết hôn đấy”
“Người ngoài” trong miệng Tùng Hưng chắc chắn là người làm việc cùng với Hoàng Kiên. Bọn họ không lạ gì mẹ con An Nhiên cả. Ngay cả việc Trần Tuyết Hoa ra mặt phản đối mối quan hệ này cũng từng là đề tài buôn dưa lê của không ít người. Tùng Hưng hỏi thăm một chút là ra.
An Nhiên ngây ngốc một hồi, không nghĩ Tùng Hưng lại nghe ngóng được ở đâu nhiều thông tin li kì như vậy, đến chính cô là người trong cuộc cũng không ngờ mình là nhân vật chính theo kiểu đó.
“Em không gặp anh ấy được” Nếu không phải vì cái bấy thâm hiểm của của Tống.
Thành lúc trước, giờ này cô đã cùng Hoàng Kiên