Bàn ăn bày biện đầy đặn đủ loại bát đĩa tỉnh tế, mỗi món lại có một cấu trúc, hương vị riêng. An Nhiên cùng Ngô Minh Châu ngồi bên cạnh nhau, không đụng đũa món gì, chỉ một mực nhìn nhau, muốn hàn huyên tâm sự mà không biết bắt đầu từ chỗ nào.
“Được rồi, trước hết cứ ăn đi đã thì mới có sức nói chuyện.” Lê Hiền sốt ruột nâng đũa, gắp một miếng chim cút quay rất hấp dẫn đặt vào bát An Nhiên.
Không ngờ, Ngô Minh Châu lại điềm nhiên thò đũa vào gắp lấy miếng chim quay đó, bỏ vào miệng mình làm anh tức đến trợn mắt: “Tự mình gắp không được sao? Lại còn lấy trộm đồ ăn trong bát người khác là cái thể loại gì?”
‘Vỗn đĩ An Nhiên không thích ăn chim quay, xưa kia thường xuyên nhường cho Ngô.
Minh Châu ăn giúp nên đối với bọn họ việc này không tính là gì. Nhưng Ngô Minh Châu lại muốn chọc tức Lê Hiền nên không nói ra, chỉ thản nhiên đáp: “Bổn cung lấy công khai, trộm đâu mà trộm. Nhãn lực của nhà ngươi quá tệ!”
“Lại còn cãi..” Lê Hiền nhăn mặt, hừ một tiếng. “Không có chút nữ tính nào”
“Nữ tính à? Bổn cung không có, nhà ngươi có. Hai ta bổ sung cho nhau là quá vừa vặn!”
Lê Hiền lạnh cả sống lưng. Cảm thấy nếu cứ để Minh Châu lấn lướt như vậy thì thật mất mặt, anh liền đánh liều xích lại gần, đem khuôn mặt xinh đẹp trăm trận trăm thẳng tiến đến áp sát, bàn tay đưa lên cởi bớt cúc áo của chính mình, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Hơi thở thơm mùi bạc hà phả ra nhè nhẹ, giọng điệu anh phong lưu khác thường: “Bổ sung thế nào? Hay là chúng ta thử xem. Dù sao cô em cũng lả lơi như thế.”
Ngô Minh Châu liếc mắt cũng thấy được trong thái độ của Lê Hiền có bao nhiêu phần trăm thật giả, đáy mắt anh rõ ràng trào ra sự khinh thường. Cô cũng khinh thường đáp lại: “Quân tử động khẩu, không động thủ.
Chưa biết ai lả lơi, trác táng hơn ai đâu”
“Hừ, khoác lác!” Lê Hiền bị mắng liền bực mình muốn đánh trống lảng. “An Nhiên làm bạn với cô sớm muộn gì cũng bị cô dạy hư!”
Ngô Minh Châu bật cười, lén đưa tay bấm An Nhiên một cái, không cho cô lên tiếng bảo vệ mình. Cái người tên Lê Hiền này khá thú vị, cô còn muốn quay hắn thêm vài vòng nữa: “Thật đó hả? An Nhiên bây giờ đã là mẹ của đứa bé ba tuổi rồi. Bổn cung vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Không biết là ai hư sớm đây?”
Quả nhiên, nói động đến An Nhiên là chọc vào vào chỗ ngứa của Lê Hiền. Anh nhảy dựng lên như phải bỏng: “Dù sao tâm tính của em gái An Nhiên cũng trong sáng chứ không đen như cô!”
À ha! Tóm được cái đuôi rồi! Ngô Minh Châu sảng khoái bật cười, đầu ngón tay chọc vào thái dương Lê Hiên, ấn nhẹ một cái: “Thích người ta phải không?” Cô cười đến đau bụng, hai mắt híp lại như hai vành trăng, không nhìn thấy đường luôn. “Tiếc thay người ta lại gả cho Tống Thành rồi. Nhà ngươi chỉ còn cách đứng từ xa thòm thèm nuốt nước miếng thôi. A ha ha…”
Lê Hiền bị chọc đỏ cả mặt nhưng trên bàn còn hai người nữa, vẫn phải cố giữ phong độ. Anh hậm hực cầm ly rượu lên, lâm bầm: “Thích thì sao? Cũng không phải thích cô. Người đâu đen đúa như cục than.!”
Sự thật đúng là thế. Ngô Minh Châu bĩu môi. Kì thực vóc dáng cô tuy hơi gầy, đường nét trên mặt cũng nhẹ nhõm, dễ nhìn nhưng nước da lại ngăm ngăm chứ không được trắng trẻo như những thiếu nữ khác. Dù công việc của cô là quanh năm ở trong nhà, đắp biết bao loại mặt nạ, dưỡng da cũng không tài nào trắng lên được.
Bên này đôi oan gia hào hứng đấu võ mồm, bên kia Thanh Trí vẫn im lặng ngắm An Nhiên một hồi lâu. Cái đồ ngốc này còn chưa nhận ra cách đây không lâu, cô suýt nữa là nạn nhân của hẳn, may mà có Tống Thành về kịp.
Thanh Trí nhìn rất lâu, sau đó mới phát hiện ra An Nhiên là con gái. Anh lại châm chậm rút thoại, nhãn tin đính chính cho.
Tống Thành: “Lê Hiền không phải gay, yên tâm đi”
Anh ta hoàn toàn không biết rắng tin nhắn đó tạm thời chưa tới được chỗ Tống Thành. Một khi tới được, để hẳn đọc xong thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhất định không thể “yên tâm đi” một chút nào!
Bữa tối đã xong, Ngô Minh Châu uống có phần quá chén mà vẫn muốn tiếp tục tăng hai. Cô ôm lấy An Nhiên, hò hét muốn lấy lại một tháng thanh xuân vừa lãng phí. An Nhiên cũng chiều ý, đi theo cô đến hộp đêm, chủ yếu là để trông chừng cô bạn đã ngà ngà của mình.
Hộp đêm bắt đầu nhịp sống quen thuộc buổi đêm, náo nhiệt, ồn ào đến đinh tai nhức óc. Nơi này chật cứng hàng trăm trai gái đang điên cuồng lắc lư, vặn vẹo theo tiếng nhạc. Thuốc lá, rượu ngoại cùng gái đẹp ăn mặc hở hang ê hề không thiếu.
An Nhiên không thích nghi được với không khí hỗn loạn ở đây, chỉ mười phút đã nhức đầu choáng váng. Hà Văn Nhĩ gọi điện tới vài lần giục cô mau trở về nhưng Ngô Minh Châu vẫn muốn chơi, cô không có cách nào rời đi được.
Vị quản gia thấy gọi điện không hiệu quả, tức tốc gọi thêm hai người giúp việc là nam giới trong nhà đi tới hộp đêm đón người.
Không ngờ vừa mới qua cửa, cả ba đều bị đám phụ nữ ùa đến quấn quýt, giống như ba con vật nhỏ bị dính phải