“Xuống xel” Giữa khung cảnh tranh tối tranh sáng nhập nhoạng, giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên giống như cắt cứa da thịt đối phương.
Nghiêm Thu Nhi cay cay sống mũi, tự mình nhay cắn cánh môi, bối rối một lúc mới nói: “Cậu à, đêm muộn thế này, con không yên tâm để cậu ra ngoài một mình. Cậu cho con đi cùng đi, nhé?”
Đây chỉ là bước đầu, Nghiêm Thu Nhi còn muốn cùng Tống Sơn đi tiếp nhiều chặng đường khác.
Tống Sơn tuy là người lạnh nhạt, nghiêm khắc nhưng lại không chịu nổi phụ nữ làm nũng. Có lẽ vì Hạ Cẩm là một người vợ quá mức độc lập, quá mức bản lĩnh, có thể thay chồng đảm đương gánh vác một nửa cơ nghiệp, có thể nói nhiều người đàn ông cũng chưa chắc đã sánh bằng, cho nên tận sâu bên trong khao khát của Tống Sơn vẫn có một chút mất mát.
Ông cau mày, không nhìn vào khuôn mặt dịu dàng như nước của Thu Nhi nữa, chậm rãi nói: “Ngoan ngoãn về ngủ đi. Cậu tìm được Nguyệt Sương sẽ gọi điện cho con đầu tiên”
“Không sao..” Nghiêm Thu Nhi đánh bạo tiến thêm một bước, thử vươn tay đặt trên cánh tay Tống Sơn.
Độ ấm vừa phải truyền qua lớp vải áo, cả hai lập tức đều thấy khô nóng khác thường, khát vọng được chạm đến một tầng sâu hơn.
Thu Nhi lại càng quá phận, men theo cánh tay Tống Sơn muốn chạm đến mu bàn tay to lớn.
Ông rùng mình, vội nhäm mắt lại điều chỉnh hơi thở, sau đó dứt khoát ném bàn tay nhỏ xinh kia ra, kiên quyết mở chốt cửa bên ghế phụ.
“Xuống nhanh, đừng làm mất thời gian..”
Lời nói còn chưa dứt, thân mình liền cứng lại rồi.
Cánh tay trần của thiếu nữ đã quàng lên cổ ông, làn da mềm nõn dán lên bên má lởm chởm râu quai nón mới nhú. Hơi thở khô nóng của cả hai chạm vào nhau làm cho.
không khí tức khắc nóng lên khác thường.
Tống Sơn nhột nhạt khủng khiếp, đôi lông mày nhíu chặt lại, gân xanh trên trán cũng nổi.
“Nghiêm Thu Nhi! Con không còn là trẻ con nữa. Có biết mình đang làm cái gì không?
“Con biết mà” Thu Nhi nhìn khuôn mặt.
với những đường nét cứng rắn nam tính của Tống Sơn, môi mọng khẽ tiến sát đến môi ông, thì thào. “Con từ nhỏ đã không có cha, vẫn coi cậu như cha mình mà ôm một chút thì đã sao? Con cũng chưa tròn mười tám, vẫn chưa thành niên đâu. Sao lại không được ôm cậu chứ?”
Sớm quyết định như vậy có phải tốt biết bao nhiêu không?
Nghiêm Thu Nhi đạt được mục đích, khóe môi cong lên, cười tươi như một tinh linh xinh đẹp. Cánh tay cô nới lỏng, dần buông khỏi cổ Tống Sơn nhưng tầm mắt lại không chịu dời đi, cứ thế chăm chú nhìn, giống như muốn đem Tống Sơn dìm ngập trong hồ nước mùa thu trong trẻo đó.
Trong lòng Tống Sơn như có một sợi lông vũ mềm mại chạm phải. Ông hắng giọng, sau đó cởi áo ngoài khoác lên người cô, giọng nói giữ được từ tính mà vẫn uy nghiêm: “Sau này ở nhà không được phép ăn mặc như thế này. Chẳng ra thể thống gì”
Thu Nhi tủm tỉm cười, làm bộ như không nghe thấy, ngước mắt nhìn ra bầu trời đêm xa xôi, kinh ngạc: “Cậu ơi, sao lại có hai cái máy bay đi liền nhau thế kia? Con chưa bao giờ thấy, quá nguy hiểm!”
Tống Sơn liếc mắt một cái, cũng không muốn nhìn thêm, liền khởi động xe phóng ra ngoài “Đó là máy bay tư nhân, xuất phát cùng một lúc, tới cùng một nơi”
Ân Lãm đã thuê thêm hai trực thăng nữa xuất phát từ đêm qua đi thẳng ra hoang đảo theo tọa độ được vệ tinh xác định. Đến gần trưa thì tới nơi, thật may đúng lúc trời êm bể lặng.
Đoàn người nhanh chóng đặt Diệp Phong lên cáng, Cá Chép cũng được chăm sóc y tế cẩn thận. Tất cả đồng loạt trở về Giữa đường còn dừng lại cứu thêm một tàu đánh cá bị chìm, vớt được bốn nạn nhân khỏi chết đuối trên biển. Thành ra về đến Hà Nội cũng đã gần nửa đêm.
Đón đoàn trở về là hai chiếc xe cứu thương. Diệp Phong được đưa lên một chiếc, nhanh chóng chở tới bệnh viện xử lí cái chân, nếu không có nguy cơ hoại tử sẽ phải cắt bỏ.
Từ xa, Lê Hiền chăm chú nhìn cô. Thấy cô đã ngủ, anh mới tiến lại gần, đắp cho cô cái