Buổi tối, Tống Thành tan làm về nhà rất đúng giờ. Từ ngày Nguyễn An Nhiên bước chân vào biệt thự của hắn làm náo loạn, hắn đã nhanh chóng luyện thành thói quen về nhà đúng giờ.
Lúc thì để xem cô lén lút vứt bùn đất xuống hồ cá sấu của hẳn. Lúc lại kiểm kê có bao nhiêu gốc cây hoa trong vườn bị cô vặt trụi.
Cũng có ngày thì hắn về để ngắm quản gia Hà Văn Nhĩ nhà mình hò hét đám người làm thay hết chăn ga gối nệm của tất cả các phòng bị cô đổ nước lên.
Nếu xét tình thế tay không chiến đấu mà làm ra đám lộn xộn suốt mấy ngày không ngừng như vậy cũng có thế tính là sức phá hoại cao độ rồi. Cũng may hẳn.
luôn cảnh giác khóa cửa thư phòng còn nhà bếp thì được bà Hai già canh phòng cẩn mật, không thì cô cũng không ngại mà đốt sạch giấy tờ cùng toàn bộ chỗ sách quý hắn tích lũy cả đời, hoặc làm nhà hắn nổ tung bằng cách cho rò rỉ bếp ga.
Quả thực, Nguyễn An Nhiên sắp phát điên rồi. Cô bị bắt ở đây mấy ngày cũng là ngần ấy ngày lo lắng cho Cá Chép. Không biết ở nhà thẳng bé ăn uống, sinh hoạt thế nào. Mẹ mất tích, chắc chắn thăng bé sẽ khóc hết nước mắt. Mà để nó khóc ròng rã mấy ngày đêm như thế, cô vừa xót con lại vừa thương cả hàng xóm nữa. Minh Châu à Minh Châu, mình vô cùng cảm tạ cậu đã chiếu cố con trai mình!
Nếu không có bạn tốt cưu mang, phải đi thuê nhà ở ngoài, thì giờ này Cá Chép có khi đã chết đói mất thôi.
Xe của Tống Thành về đến nhà đúng lúc An Nhiên đang ngồi trên cây ổi trong vườn, hậm hực vặt trụi tất cả những quả ổi non đang run rẩy dưới hoàng hôn. Còn chưa đến giờ cá sấu ăn, cô vặt được quả nào liền chọi xuống hồ quả ấy, làm cho mặt nước trong xanh nổi lập lờ vô số quả xanh cùng lá rụng, bẩn thiu đến ngứa mắt.
Nhìn đám người làm phân công nhau đi dọn hồ với hứng ổi non An Nhiên ném tới, Tống Thành không khỏi được mở mang tâm mắt.
Bên dưới gốc cây, tiếng quản gia già nua vang lên khẩn khoản “Xin cô đừng ném nữa. Cây ổi này cậu Thành rất thích, năm nào cũng cho người hái mang đi tặng người nhà. Cô vặt trụi hết quả non thì mùa ổi năm nay lấy gì mà hái nữa”
An Nhiên bật cười: “Tống Thành nhà chú giàu như thế mà tiếc một cây ổi sao? Hóa ra hẳn lại keo kiệt”
Chú Nhĩ lau mồ hôi: “Cậu Thành rất hào phóng. Cô không hiểu cậu ấy rồi”
Một tiếng cười giòn tan đáp lại: “Đúng, tôi chẳng hiểu nổi hắn. Muốn lấy vợ thì đã c‹ Nguyễn Vũ Như rồi, vì sao cứ khăng khăng nhốt tôi ở đây. Mà tôi còn chẳng phải là vợ hắn”
Hà Văn Nhĩ chưa biết đáp lại thế nào, ông cũng không biết vì sao cậu chủ nhà mình lại rước về một cô gái đã lừa gạt mình, lại còn để mặc cô ta chạy lung tung phá phách khắp nơi, không thèm lên tiếng. Nhưng chính Ân Lãm cũng đã xác nhận với ông rằng Nguyễn An Nhiên là cô chủ mới, là đương kim phu nhân.
Nên cô muốn làm gì căn nhà thì làm, ông và đám người giúp việc không thể ngăn cản, chỉ còn cách ra sức phối hợp dọn dẹp tàn cuộc.
“Ai nói cô không phải vợ tôi?” Không rố Tống Thành đến dưới gốc cây từ lúc nào. Hắn đứng ngước nhìn lên, tầm mắt vừa vặn bên dưới hai bàn chân lấm lem của An Nhiên một chút.
Cô nhìn thấy hắn, thái độ lập tức tràn ngập ghét bỏ. Chứng cứ đâu? Xác nhận đâu? Ai chứng nhận? Ai bảo hộ? Cô đã hét câu này vào mặt hẳn không biết bao nhiêu lần, lần nào hắn cũng im lặng. Rõ ràng là không thể đáp trả vấn đề này.
Thế mà lần này, hắn lại chủ động gây chiến. Thấy cô lơ mình, Tống Thành liền âm thầm rút ra một tờ giấy, huơ huơ: “Muốn tự đọc hay tôi đọc giúp?” An Nhiên vẫn không thèm nhìn lại. Hăn liền hảng giọng một tiếng, trịnh trọng nâng tờ giấy, cất tiếng dõng dạc giống như người ta truyền chiếu chỉ của nhà vua: “Cộng hòa xã hội…
An Nhiên xì một tiếng, liếc hẳn bằng nửa con mắt. Tính làm trò gì nữa đây? Bạo lực đã dùng nhiều lần, đến cá sấu cũng mang ra dạo một vòng, cô vẫn không chịu thua, hẳn có thể dùng vũ khí gì mạnh hơn nữa?
“Họ và tên chồng: Tống Thành. Ngày sinh, tôn giáo, quốc tịch… bỏ qua đi” Hắn tính khoe từng có vợ cũ sao? Gọi cô ta tới đây đi, thế chỗ cho cô.
Tống Thành không chấp vẻ khinh khỉnh của An Nhiên, tiếp tục đọc: “Hừm, tiếp theo.
Họ và tên vợ: Nguyễn An Nhiên”.
Gì cơ?
An Nhiên vốn đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, nghe đến tên mình liền kinh ngạc ngã ngửa ra sau, lộn đầu rơi thẳng xuống. A a a chết tiệt!
“Bịch” một tiếng, cô thấy lưng và khoeo chân mình bị va chạm với vật cứng, tuy đau nhưng không đến nỗi thê thảm như tưởng tượng.
He hé mắt ra, cô suýt thì hét lên khi thấy khuôn mặt điển trai của Tống Thành đang áp sát ở cự li gần.
“Hạnh phúc đến mức ngã ngửa?”, hắn nhếch khóe môi chế nhạo, hai tay đang bế ngửa cô như kiểu bế công chúa.
An Nhiên trợn trừng mắt, bất chấp cơn đau nhảy phắt xuống, một tay vươn ra định giật lấy tờ giấy.
Quả thực, đúng là giấy chứng nhận kết hôn, ghi rõ thông tin của cô, không sai một chữ. Bên dưới còn có dấu đỏ đàng hoàng. Cô giận run người: “Làm thế nào?… Làm thế nào hả?”
Làm thế nào mà hẳn ta làm được giấy này trong khi cô không hề xuất hiện ở ủy ban nhân dân? Chẳng lẽ tiền thật sự vạn năng?
“Tôi không chấp nhận” Hai tay cô tức khắc xé nát tờ giấy. “Tôi đã có con rồi. Sao anh phải cố chấp như thế? Tôi không thể chấp nhận chuyện này!”
Tống Thành điên rồi. Sĩ diện của hẳn cao đến mức không chấp nhận bị lừa, nhất định biến giả thành thật hay sao? Làm gì có ai khăng khăng đòi kết hôn với kẻ đã lừa gạt mình chỉ để không bị mất mặt với quan khách chứ?
Tống Thành cười một cách vô lại: “Đấy là bản sao trích lục từ hồ sơ thôi. Vẫn còn vài bản tương tự, nếu em muốn xé thì đến phòng tôi”
An Nhiên đùng đùng bỏ về phòng. Chẳng trách Tống Thành để mặc cô càn quấy trong nhà suốt ba ngày, cho cô lên mặt với hẳn. Thì ra hẳn âm thầm chuẩn bị đủ mọi thủ tục sau lưng cô, làm cho cô không thể giấy giụa. An Nhiên ngồi gục một góc, ôm đầu suy nghĩ. Cô phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Tất cả mọi cách đều phải thử. Thử một lần không được thì hai lần. Nhất định cô phải trở về với Cá Chép.
Nghĩ là làm, sau khi tắm gội xong xuôi, cô bắt đầu ngồi trên giường vạch chiến lược tẩu thoát. Điện thoại của cô đã bị Tống Thành tịch thu, hẳn xử lí thế nào thì có trời mới biết. Mỗi ngày đều có người ra vào biệt thự làm việc, nếu cô có cách trốn được theo bọn họ thì sẽ có cơ may đào tẩu. Nhưng bọn họ đều di chuyển bãng phương tiện rất gọn nhẹ, bằng xe đạp, xe máy hoặc đi bộ, cô mà đi theo chắc chắn sẽ bị lộ ngay.
Đang đau đầu nghĩ ngợi, An Nhiên bỗng giật mình khi thấy Tống Thành bước vào phòng. Hẳn cũng vừa tắm gội xong, trên người còn khoác áo choàng ngủ bằng nhung mịn đắt tiền. Mái tóc đen và dày vẫn còn ướt hơi nước rủ xuống trán, làm cho các đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hắn hiền hòa đi rất nhiều.
“Em không ăn tối” Hắn đặt khay thức ăn trên tay xuống trước mặt cô, đồng thời kéo chiếc ghế bành bằng gỗ hương lại gần, ung dung ngồi xuống, hai chân