Ngay lúc đó, Nguyễn Vũ Như từ đâu xông đến, trên cẳng tay còn quấn băng trắng xóa. Cô ta nhảy vào giữa Tống Thành và An Nhiên, lấy thân mình che chở cho em gái. Khuôn mặt đỏ bừng vì khóc quá nhiều, cánh môi hơi tái do mất máu, run rẩy cầu xin: “Anh Thành, xin anh tha cho An Nhiên được không? Em ấy hôn mê rất lâu, không nhận ra Vũ Như nên mới hung hăng cắn. Vũ Như không trách em ấy, chỉ tự trách mình không biết chăm sóc cẩn thận”
An Nhiên khinh bỉ chửi thầm. Con mẹ nó, diễn sâu quá đấy! Để chị ta “chăm sóc cấn thận” thì không biết giờ này cô có toàn mạng ngồi đây không. Nhất định là Hoàng Phương đã bày kế cho chị ta nhân cơ hội mà giậu đổ bìm leo, không thì đời nào lại nén đau chạy ra đây khóc lóc.
Vũ Như kêu khóc thảm thiết như thể trong nhà có người chết vậy. Vừa mới bị em gái cắn đứt một miếng thịt lại liều mình xin tha thứ cho cô ta, muốn bao nhiêu mẫu mực, bao dung liền có đủ bấy nhiêu. Phối hợp bên cạnh là Ân Lãm cũng vội lựa lời can ngăn: “Cô ấy vừa ốm dậy, thực sự không chịu nổi đâu. Có gì từ từ nói, dù sao cô ấy cũng đâu có chạy được. Anh hà tất phải tự mình ra tay”
Đúng là An Nhiên sắp không chịu được thật Nhận thấy hơi thở của cô yếu dần đi, Tống Thành mới buông tay, mặc kệ cô đố sụp xuống, Hắn ngồi lại xuống ghế, hai chân bắt chéo rất mực ngang tàng, trầm giọng hỏi: “Đã biết sai ở đâu chưa?”
Đáp lại hắn chỉ lại tiếng hít thở khò khè. Cổ họng An Nhiên bị tổn thương khá nặng, mỗi lần cô hít thở, lưỡng không khí nhẹ bằng đi qua cũng đủ đau muốn xé họng.
An Nhiên khó nhọc đáp, ánh mắt kiên cường nhìn thẳng vào Tống Thành. “Lẽ ra phải cản miếng to hơn”
Nghe thế, Vũ Như đang khóc lóc liền im bặt, vô thức ôm vết thương nhích ra xa khỏi giường một chút, bộ dạng đáng thương ngoái về phía Tống Thành cầu cứu. Hản hừ một tiếng, phụ nữ cứng đầu, đến chết miệng lưỡi vẫn gai góc! Hẳn ta không tin mình không thể chỉnh chết người phụ nữ này.
“Cô An Nhiên đang ốm, nên nằm xuống nghỉ ngơi đi thôi” Ân Lãm vội vàng khuyên nhủ. Bà cô của tôi ơi, người ta nhắm đường quang mà đi, sao bà cứ thích chui vào bụi rậm như vậy? Tống tổng hiểm hoi lảm mới chịu bắc cho người khác một cái thang để xuống mà cô lại còn ngang ngược hất đổ thang đi, cô không muốn sống nữa sao?
Mặc dù toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mệt đến rã rời nhưng An Nhiên vẫn ngồi im lìm, không có ý nhúc nhích. Ân Lãm thương cảm, giúp cô nhặt lại chăn gối rơi dưới nền nhà, xếp lại đúng vị trí. Anh còn cấn thận rót một cốc nước ấm giúp cô làm dịu cổ họng đau rát.
Ôm cốc nước bằng hai tay, hơi ấm truyền dần vào cơ thể An Nhiên, xoa dịu cảm xúc phẫn nộ bên trong. Cô nhìn Ân Lãm đang loay hoay như gà mẹ dọn ổ cho mình, nhỏ giọng nói: “Anh thật tốt với tôi. Cảm ơn anh.”
Choang!!!
Khay đồ ăn bị hất tung, cá hồi cùng trái cây trộn lẫn, lăn lóc thành một đống bầy nhầy trên sản nhà.
Tống Thành lạnh lùng thu tay lại thành nắm đấm, đặt trên tay vịn của ghế. Hành động bột phát vừa rồi của hắn dọa cả ba người giật mình Vũ Như vội lùi về sau, hoang mang không biết sắp.
tới hẳn có phát tiết cơn điên lên người mình không. Sau hai lần gặp gần nhất, sự ngưỡng mộ của Vũ Như dành cho Tống Thành đang chuyến dần thành khiếp sợ. Dù hắn có đẹp như một vị thần đi chăng nữa thì vị thần đó cũng đủ sức đấm vỡ mũi cá sấu, một cơn giận của hắn có thể bẻ gãy cổ người khác. Đứng trước một vị Chiến thần hung tàn như thế, Vũ Như cảm thấy sinh mạng của mình rất mong manh “Chướng mắt” Hản trả lương thư kí cao ngất ngưởng để cậu ta tới đây dọn ố cho người khác sao? “Cút về đi”
Ân Lãm biết ý, vâng vâng dạ dạ rồi lui ra. Tống tổng có phải muốn tự mình xếp chăn gối cho vợ không? Nếu muốn thì cung kính mời ngài làm, không cần hất đổ khay thức ăn của nhà người ta như vậy đâu.
Quả nhiên, Ân Lãm vừa lui đi thì Tống Thành đã tiến đến. Hẳn đứng trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái xanh của An Nhiên, thản nhiên nhếch khóe môi “Tôi nói cô được ngủ ở đây sao?”
An Nhiên không thèm nhìn hẳn. Lại sắp lên cơn điên cái gì? Chơi từ nấy tới giờ chưa chán sao?
Thấy cô không nhìn mình, Tống Thành ngang ngược nẵm lấy cẵm cô, kéo lại gần. Hẳn nhìn một lượt nhưng không tìm thấy bất cứ tia sợ hãi nào trong mắt cô, trong lòng lại ê ấm, khó chịu.
“Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu” Hản cười, đầu ngón tay nham nhám khẽ miết lên xương hàm thanh mảnh, cảm nhận da thịt mềm mại đang run rẩy bên dưới. “Nhà tôi ở đâu, cô phải ở đó”
“Anh.., An Nhiên đỏ bừng mặt, vừa giận vừa ngượng, hất mặt về phía Vũ Như đang đứng thu lu một góc ôm vết thương. “Chẳng phải kia mới là vợ anh sao?”
Tống Thành lại cười tươi hơn, nụ cười báo trước một hành động không lấy gì làm tốt đẹp.
Hơi thở ám muội của hẳn ghé sát vào mặt cô, gợi lên cảm giác gần gũi đầy nguy hiểm: “Vợ tôi chính “Băng chứng đâu?”, An Nhiên chua ngoa đốp lại, “Hôn nhân này có ai công nhận?
Cô lại quay ngoắt sang Vũ Như đang đứng như người thừa: “Chị có công nhận không?”
Dĩ nhiên là không rồi! Vũ Như thiếu điều muốn gào vào bản mặt của kẻ nào vừa thốt ra câu hỏi ngu sỉ như vậy. Nhưng Tống Thành đang