“Cố Trần Ninh?”
“Hừ.”
Cố Trần Ninh hầm hầm khí thế đứng ở một bên, trong miệng ngậm cái tẩu, ánh mắt hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm Hoàng Kiên. Sau lưng gã, mười vệ sĩ đứng giăng hàng giăng lối, tất cả đều tập trung như chuẩn bị lâm trận.
“Tránh ra.” Hoàng Kiên cố ý bỏ qua hắn.
“Đã muốn đi?“ Cố Trần Ninh dù đã đoán trước nhưng vẫn không tránh khỏi bực mình khi thấy thái độ phủi tay giũ áo của Hoàng Kiên. Anh khinh thường liếc mắt nhìn Cố Trần Ninh: “Có việc gì?”
“Ha, anh nói xem, có chuyện gì?“ Cố Trần Ninh giọng điệu sắc bén, ánh mắt trừng lên đầy hận ý. “Cô gái ở phòng này chính là em gái ruột của tôi.”
“Cái gì?“ Hoàng Kiên cả kinh, không khỏi giận dữ.
“Cậu… cậu bẫy tôi?”
Cố Trần Ninh trước kia không ít lần tìm đến muốn dụ dỗ Hoàng Kiên cùng hắn kết thành bè đảng, anh không chịu bắt tay với hắn nên hôm nay hắn đã dùng đến hạ sách này! Khốn kiếp!
“Lấy em gái ruột làm bẫy sao?“ Cố Trần Ninh cực kì phẫn nộ, đột nhiên xoay người vung tay đấm Hoàng Kiên một phát đau thấu xương. “Chúng mày đâu?
Đánh cho tao!”
“Rõ. Đám vệ sĩ người nào người nấy to cao như hùm như hổ đồng loạt xông lên, bao quanh Hoàng Kiên. Sáng sớm, hộp đêm khóa trái cửa, có đánh chết người ở đây cũng không ai biết.
Hoàng Kiên nhất định không chịu xuống nước.
Nếu cô gái kia là em gái Cố Trần Ninh, chắc chắn thứ hắn muốn chính là liên hôn.
Cố Trần Ninh mất hết kiên nhẫn, kêu người xông vào đánh Hoàng Kiên đến thảm hại nhưng anh vẫn không chịu khuất phục: “Làm ra việc đó là lỗi của tôi.
Nhưng cậu dám chắc mình không nhúng tay?”
Sáng sớm nay hửng nắng, cảnh vật liền bừng bừng sức sống.
Tống Thành đã tỉnh được một lúc nhưng không dám cựa mình, sợ làm An Nhiên thích giấc. Hắn cứ ngây ngẩn ngắm viên ngọc hắn nâng niu trên tay, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn một chút.
Đồng hồ treo tường điểm 8 giờ, hắn sực nhớ ra mình còn một loạt công việc, đành lưu luyến ngồi dậy.
Bàn tay hắn vòng qua eo vợ nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn: “Em yêu, vẫn mệt?”
Giọng hắn là tông trầm, lại mang chút ngái ngủ buổi sáng, lọt vào tai An Nhiên lại càng hấp dẫn đến rụng rời chân tay, lỗ tai tê dại, tê đến tận đáy lòng.
Nhưng một đêm bị Tống Thành đưa lên mây rồi trêu chọc đến mức phát tiết rất nhiều lần, hiện tại An Nhiên không còn đủ sức mở mắt, chỉ có thể mơ màng mỉm cười một cái, sau đó lựa tư thế thoải mái nhất ngủ tiếp.
Tấm lưng trần trắng nõn của cô đập vào mắt Tống Thành, kích thích hắn đến xương tủy. Hắn thích cô khỏa thân khi ngủ như thế này, để tay hắn còn tiện chu du khám phá những nơi đẹp đẽ, vừa thơm vừa mềm, ăn vào thật ngon miệng.
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào gáy cô, khiến An Nhiện nhột không thể tả: “Ông xã… chơi xấu…”
“Không xấu.“ Tống Thành mặt dày cãi lại. “Anh đang chơi rất vui.”
An Nhiên nũng nịu mắng: “Em không ngủ được”
Ai ngờ, Tống Thành lại nhào lên, phủ lên cơ thể trần truồng của cô vô số nụ hôn đắm đuối.
“Không ngủ được thì mở mắt nhìn anh, chúng ta cùng tập thể dục buổi sáng”
Tập thể dục gì chứ! Toàn là tự hắn xử lý mọi thứ, tự mình tìm ra những tư thế đạt được khoái cảm nhiều nhất.
An Nhiên cong người, không từ chối cũng không đồng ý, chỉ có mong muốn dục vọng đâm sâu bén rễ, khiến cô hết lần này đến lần khác hưởng thụ cảm giác sung sướng.
Cốc, cốc.
Ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng gõ, sau đó là một giọng nói của bé trai nhỏ xíu: “Mẹ ơi, bố ơi, con vào không?”
An Nhiên giật mình, không ngờ bảo bối nhà mình lại thức dậy sớm thế, còn đi sang đánh thức bố mẹ nữa.
“Đừng anh… Con đến rồi.“ Bàn tay mềm của cô lùa vào tóc Tống Thành, muốn đem hắn đẩy ra.
Nếu con trai nhìn thấy hình ảnh này thì thành quả giáo dục của cô đi tong mất.
Tống Thành thấy cô gấp đến mức chảy nước mắt lại muốn chơi xấu.
Hắn nâng cô dậy, đặt dựa lên thành giường, hai tay nắm lấy bắp đùi của An Nhiên. Môi hắn phối hợp đúng lúc, cứ thế lao vào liếm. Cô bị giật mình, suýt chút nữa thì hét lên. Tống Thành biết cô hoảng, lại càng áp bức, liện tục dùng môi lưỡi đâm sâu hơn nữa, ép cô phải phát ra âm thanh.
“Mẹ ơi?”
Sợ là mẹ xảy ra chuyện xấu, Cá Chép lại gõ cửa, sốt ruột gọi.
“Mau trả lời con đi. Tống Thành ngẩng lên nhìn chằm chằm khiến An Nhiên run rẩy. Cô nước mắt lưng tròng, vẫn biết hắn xấu tính, không ngờ lại xấu đến mức này!
“Mẹ… mẹ vẫn muốn ngủ thêm…” An Nhiên đè nén khó chịu, cố giữ giọng bình ổn nhất. “Con nhờ ông Nhĩ đưa đi ăn sáng đi.”
“Mẹ muốn ngủ thêm lâu không ạ?“ Bé con vẫn ngơ ngác, kiên nhẫn chờ.
“Lâu… à không, năm phút. Chỉ năm phút thôi.” An Nhiên trừng mắt, lườm Tống Thành một cái. Năm phút nữa cô phải đi ra với con trai, tuyệt đối không được nuốt lời.
Không ngờ Tống Thành lại cất tiếng: “Một giờ nữa.”
“Vâng… Cá Chép nghe bố nói xong, dù không rõ một giờ là thế nào nhưng cũng mơ hồ hiểu được là rất lâu sau mẹ mới ngủ dậy. Thế là nó lon ton chạy đi tìm người khác để rủ đi ăn sáng.
Tống Thành hài lòng ôm vợ vào lòng, không tiếc lời khen ngợi: “Đúng là bé con thông minh, hiểu chuyện. Bà xã, mình sinh thêm đứa nữa đi, thêm một bé gái xinh đẹp giống em.”
“Làm sao được?” An Nhiên kinh ngạc. “Đâu phải nói muốn sinh là sinh được chứ.”
Dáng vẻ xấu hổ quẫn bách của cô chọc Tống Thành ngứa ngáy, hắn lập tức muốn vào cuộc: “Cứ sinh là được, đến khi nào có con gái thì thôi.
An Nhiên ngượng chín người, không biết nói gì hơn, lại cùng hắn một phen lăn lộn.
Đúng một giờ sau, hai người tay trong tay đi xuống nhà ăn. Nhà ăn đã vắng người, Tống Thành cẩn thận kéo ghế cho vợ, để cô ngồi về phía có gió mát.
An Nhiên quả thực mệt rã rời cả người, nhưng nếu không dậy, chắc chắn còn thê thảm nữa. Cô đành chậm chạp theo hắn xuống nhà ăn.
Hai người vừa mới nâng đũa thì Lê Hiền đã từ đâu chạy tới, đon đả chào: “Buổi sáng tốt lành. Ấy chà, Tống Thành có vẻ mệt mỏi mà khí sắc lại tươi tỉnh quá nhỉ? An Nhiên, gã này không biết thế nào là tiết chế điều độ, em cũng nên giữ gìn sức khỏe nhé!”
Cô đỏ bừng mặt, đúng là miệng lưỡi bác sĩ, giữa thanh thiên bạch nhật lại có thể thốt được những từ này! Đáng xấu hổ!
May là nhà ăn vắng người, không thì cô đến phải chui xuống lỗ nẻ.
“Đị đi! Đừng ám!“ Tống Thành phũ phàng đuổi người. Hắn còn muốn có thêm thời gian riêng tư với vợ đấy! Đừng có làm phiền hắn!
Lê Hiền bắt được ánh mắt như viên đạn kia, vội vàng tìm cớ chuồn vội.
` Chương 167 Cô tính hẹn với chồng tôi?
“Khi nào về nhà gặp cha mẹ anh?”
An Nhiên đang ăn dở chừng thì nhớ ra chuyện hệ trọng, vội ngừng đũa. Tống Thành còn chưa kịp trả lời thì Cá Chép đã từ xa chạy lại, trên tay ôm lấy một hộp giấy rất lớn, thiết kế trang nhã, bên ngoài buộc nơ màu nhạt xinh đẹp.
“Mẹ ơi! Quà cho mẹ này!”
Thân hình mũm mĩm như cây nấp nhỏ lạch bạch chạy dưới tán lá lao xao, đội cái hộp quà lắc lư nom đến là đáng yêu!
“Con yêu!” An Nhiên ôm chầm lấy con trai, hít hà hôn lấy hôn để mái tóc đen mượt của nó. Xa cách bao ngày, đến khi gặp lại cũng không được ôm con ngủ mà phải ôm cái người kia, An Nhiên thèm hơi con vô cùng.
Cá Chép được mẹ ôm ngồi lên đùi, vui sướng khoe: “Ông Nhĩ bảo cái này bố mua cho mẹ. Mẹ mở quà đi.”
Nhìn lướt qua logo của thương hiệu xa xỉ in trên cái hộp cũng đủ đoán được món quà này là thứ gì.
Chắc chắn Tống Thành đặt quần áo mới cho cô để đi gặp bố mẹ chồng rồi.
Thấy mẹ nhìn chằm chằm cái hộp rồi nghĩ ngợi, Cá Chép vội vàng bổ sung: “Con cũng có quà cho mẹ!”
Vừa nói, nó vừa mở vạt áo ra, lấy ra hai bông hoa, đưa cho An Nhiên một bông. Bông còn lại, nó quay ra đưa cho Tống Thành. Hắn lần đầu được hưởng thụ cảm giác một gia đình nhỏ quây quần, trong lòng vui vẻ, lập tức nâng bông hoa bẹp dí lên hít hít ngửi ngửi, không tiếc lời khen: “Thơm lắm!”
Cá Chép cười toét miệng: “Con xin ông bảo vệ, ông hái cho con đấy.”
Trong lòng An Nhiên mật ngọt tràn đầy. Con trai khỏe mạnh, thông minh lại biết quan tâm đến cha mẹ, chồng yêu vợ thương con lại đẹp trai, thành đạt, giàu có. Cô cảm thấy hình như mình đang được số phận ưu ái quá mức rồi.
Cả nhà cùng nhau chuyện trò một hồi, đúng hình ảnh gia đình hạnh phúc.
Đột nhiên, Hà Văn Nhĩ đi tới, nói nhỏ bên tai Tống Thành một câu, hắn nghe xong liền cau mày, nói: “Kệ cô ta, tiếp tục theo dõi sát sao.”
“Nhưng cô Vũ Như… Hà Văn Nhĩ cảm thấy hành tung của Nguyễn Vũ Như không ổn lắm nhưng Tống Thành đã ngắt lời.
“Tôi không muốn nhắc lại lần hai.“ Hắn lạnh lùng hạ lệnh. Hà Văn Nhĩ lập tức vâng dạ rút lui. Cá Chép không khỏi kinh ngạc: “Bố ơi, cô Vũ Như làm sao ạ?”
Cái tên đó khiến An Nhiên thoáng giật mình: “Con biết cô Vũ Như?”
Thằng bé gật đầu, lập tức tủi thân nói: “Vì sao mẹ là em gái của cô Vũ Như mà cô ấy lại không thương mẹ? Nếu mẹ sinh em gái cho con, con sẽ rất yêu em.”
An Nhiên thở dài: “Có lẽ là vì… không cùng một mẹ đẻ ra chăng?”
“Tức là sao ạ?“ Thằng bé tròn mắt.
“Tức là… Thế này nhé…“ An Nhiên nghĩ nghĩ một chút, sau đó tìm được cách để lí giải thật dễ hiểu. “Ví dụ như mẹ với bố sinh một em gái. Sau đó bố mẹ cãi nhau, hai người ly dị, bố đi lấy vợ mới. Vợ mới sinh một em bé khác. Hai em bé đó gọi là cùng bố khác mẹ.”
Rầm!
Tống Thành đặt cốc nước lên bàn, mạnh tay đến nỗi mặt bàn rung chuyển. Sắc mặt vừa tươi tỉnh được ít lâu của hắn lập tức tối sầm.
Giống như tâm linh tương thông, Cá Chép vội vàng chồm lên, hai bàn tay bé xíu bịt miệng mẹ nó lại: “Không được nói ly dị. Bập bập xí xóa!”
Đúng là nhóc con khôn ngoan, biết ai là kẻ mạnh để ôm đùi. An Nhiên lườm nó một cái, cô còn chưa hỏi vì sao nó biết Vũ Như đâu! Còn dám bịt miệng cô.
Cá Chép thấy mẹ sắp sửa đá đít nó rồi, lập tức ôm cổ mẹ làm nũng: “Mẹ ơi, bố tốt lắm. Mình nuôi bố trong nhà mãi mãi đi. Mẹ đừng đuổi bố đi.”
An Nhiên suýt thì phì cười, “ông bố được nuôi” lập tức tươi hẳn sắc mặt, nói hùa: “Đúng đấy. Nuôi bố sẽ rất có lợi. Bố sẽ chơi với con, lại chơi cả với mẹ.”
Khi nói đến tiếng “chơi” hắn còn cố ý nhấn mạnh đầy ám chỉ làm An Nhiên ngượng chín người. Ai thèm chơi với hắn!
Nhưng con trai ngây thơ lại vỗ tay hoan hô hết lời.
An Nhiên biết mình cãi không lại hai kẻ mồm mép kia, cô cúi xuống mở cái hộp ra xem, không quên lẩm bẩm: “Váy mặc để tới thăm cha mẹ anh sao?”
Tống Thành gật đầu. Cá Chép cũng tò mò ngó vào, vừa thấy màu sắc chiếc váy giống hệt màu của mấy món đồ trang trí trên giá sách nhà Hạ Cẩm, lập tức hiểu ra: “Mẹ đến nhà bà nội ạ? Hay là… mẹ đừng đi. Bà nghiêm khắc lắm”
Hai vợ chồng thấy con trai nói vậy thì nhìn nhau.
` Con trẻ có cái nhìn của con trẻ, nhưng mới ba tuổi đã biết dặn mẹ phải cẩn thận bà mẹ chồng thì con trai cô đúng là số một rồi!
“Được rồi, mẹ biết rồi“ Cô đóng nắp hộp lại, mỉm cười.
Thế là Cá Chép tinh khôn lại tranh thủ dụ dỗ, đòi mẹ đưa đi sở thú chơi. An Nhiên nghe nó nói mà nghẹn ngào: “Hồi trước, lúc mẹ đi làm, mẹ bảo ở nhà ngoan rồi mẹ cho con đi sở thú. Thế mà mẹ đi lâu ơi là lâu.”
Cái lỗi này chính là tại ông bố trời đánh kia của con đói Tống Thành thấy vợ lườm một cái, vội vàng xuất ví tháp tùng vợ con đi đến Thủ Lệ.
Cá Chép sung sướng chạy tung tăng khắp nơi. Tới chuồng thú nào cũng loăng quăng, tò mò ngó nghến.
An Nhiên chạy