“Khi nào về nhà gặp cha mẹ anh?”
An Nhiên đang ăn dở chừng thì nhớ ra chuyện hệ trọng, vội ngừng đũa. Tống Thành còn chưa kịp trả lời thì Cá Chép đã từ xa chạy lại, trên tay ôm lấy một hộp giấy rất lớn, thiết kế trang nhã, bên ngoài buộc nơ màu nhạt xinh đẹp.
“Mẹ ơi! Quà cho mẹ này!”
Thân hình mũm mĩm như cây nấp nhỏ lạch bạch chạy dưới tán lá lao xao, đội cái hộp quà lắc lư nom đến là đáng yêu!
“Con yêu!” An Nhiên ôm chầm lấy con trai, hít hà hôn lấy hôn để mái tóc đen mượt của nó. Xa cách bao ngày, đến khi gặp lại cũng không được ôm con ngủ mà phải ôm cái người kia, An Nhiên thèm hơi con vô cùng.
Cá Chép được mẹ ôm ngồi lên đùi, vui sướng khoe: “Ông Nhĩ bảo cái này bố mua cho mẹ. Mẹ mở quà đi.”
Nhìn lướt qua logo của thương hiệu xa xỉ in trên cái hộp cũng đủ đoán được món quà này là thứ gì.
Chắc chắn Tống Thành đặt quần áo mới cho cô để đi gặp bố mẹ chồng rồi.
Thấy mẹ nhìn chằm chằm cái hộp rồi nghĩ ngợi, Cá Chép vội vàng bổ sung: “Con cũng có quà cho mẹ!”
Vừa nói, nó vừa mở vạt áo ra, lấy ra hai bông hoa, đưa cho An Nhiên một bông. Bông còn lại, nó quay ra đưa cho Tống Thành. Hắn lần đầu được hưởng thụ cảm giác một gia đình nhỏ quây quần, trong lòng vui vẻ, lập tức nâng bông hoa bẹp dí lên hít hít ngửi ngửi, không tiếc lời khen: “Thơm lắm!”
Cá Chép cười toét miệng: “Con xin ông bảo vệ, ông hái cho con đấy.”
Trong lòng An Nhiên mật ngọt tràn đầy. Con trai khỏe mạnh, thông minh lại biết quan tâm đến cha mẹ, chồng yêu vợ thương con lại đẹp trai, thành đạt, giàu có. Cô cảm thấy hình như mình đang được số phận ưu ái quá mức rồi.
Cả nhà cùng nhau chuyện trò một hồi, đúng hình ảnh gia đình hạnh phúc.
Đột nhiên, Hà Văn Nhĩ đi tới, nói nhỏ bên tai Tống Thành một câu, hắn nghe xong liền cau mày, nói: “Kệ cô ta, tiếp tục theo dõi sát sao.”
“Nhưng cô Vũ Như… Hà Văn Nhĩ cảm thấy hành tung của Nguyễn Vũ Như không ổn lắm nhưng Tống Thành đã ngắt lời.
“Tôi không muốn nhắc lại lần hai.“ Hắn lạnh lùng hạ lệnh. Hà Văn Nhĩ lập tức vâng dạ rút lui. Cá Chép không khỏi kinh ngạc: “Bố ơi, cô Vũ Như làm sao ạ?”
Cái tên đó khiến An Nhiên thoáng giật mình: “Con biết cô Vũ Như?”
Thằng bé gật đầu, lập tức tủi thân nói: “Vì sao mẹ là em gái của cô Vũ Như mà cô ấy lại không thương mẹ? Nếu mẹ sinh em gái cho con, con sẽ rất yêu em.”
An Nhiên thở dài: “Có lẽ là vì… không cùng một mẹ đẻ ra chăng?”
“Tức là sao ạ?“ Thằng bé tròn mắt.
“Tức là… Thế này nhé…“ An Nhiên nghĩ nghĩ một chút, sau đó tìm được cách để lí giải thật dễ hiểu. “Ví dụ như mẹ với bố sinh một em gái. Sau đó bố mẹ cãi nhau, hai người ly dị, bố đi lấy vợ mới. Vợ mới sinh một em bé khác. Hai em bé đó gọi là cùng bố khác mẹ.”
Rầm!
Tống Thành đặt cốc nước lên bàn, mạnh tay đến nỗi mặt bàn rung chuyển. Sắc mặt vừa tươi tỉnh được ít lâu của hắn lập tức tối sầm.
Giống như tâm linh tương thông, Cá Chép vội vàng chồm lên, hai bàn tay bé xíu bịt miệng mẹ nó lại: “Không được nói ly dị. Bập bập xí xóa!”
Đúng là nhóc con khôn ngoan, biết ai là kẻ mạnh để ôm đùi. An Nhiên lườm nó một cái, cô còn chưa hỏi vì sao nó biết Vũ Như đâu! Còn dám bịt miệng cô.
Cá Chép thấy mẹ sắp sửa đá đít nó rồi, lập tức ôm cổ mẹ làm nũng: “Mẹ ơi, bố tốt lắm. Mình nuôi bố trong nhà mãi mãi đi. Mẹ đừng đuổi bố đi.”
An Nhiên suýt thì phì cười, “ông bố được nuôi” lập tức tươi hẳn sắc mặt, nói hùa: “Đúng đấy. Nuôi bố sẽ rất có lợi. Bố sẽ chơi với con, lại chơi cả với mẹ.”
Khi nói đến tiếng “chơi” hắn còn cố ý nhấn mạnh đầy ám chỉ làm An Nhiên ngượng chín người. Ai thèm chơi với hắn!
Nhưng con trai ngây thơ lại vỗ tay hoan hô hết lời.