Đúng thế thật, muốn có em bé, điều kiện tiên quyết là: Ngủ chung.
Cái này thực xấu hổi Ý thức được đầy đủ trước sau mọi sự, hai gò má An Nhiên nhanh chóng phiếm hồng, ngay đến vành tai tròn tròn cùng cần cổ thanh mảnh cũng nổi lên một tầng mây hồng nhạt như ráng chiều, khiến cho Tống Thành rất thích.
“Mẹ, mặt mẹ đỏ.“ Cá Chép ôm lấy mẹ, nhìn nhìn một chút, xong lại quay sang bố để tìm câu trả lời.
Nhưng ông bố hàng tỉ của nó lại bận rộn cầm tài liệu công việc, nói dăm ba câu khó hiểu với Diệp Phong, không có ý định giải vây cho mẹ nó.
Cuối cùng, An Nhiên đành tự mình nói: “Không o… Mẹ… hơi nóng.” Sau đó lại vội vàng chuyển đề tài: “Con trai, ông ngoại con sắp đến, có thích không?”
Cá Chép nghĩ một chút. Nó đã từng thấy Cường Bột được ông ngoại tới đón. Ông của Cường Bột cạo trọc đầu, cưỡi xe phân khối lớn, hai cánh tay xăm trổ hình con hổ đang nhe nanh rất ngầu. Ông của bé Thỏ thì lúc nào cũng buộc mái tóc dài lên thành chỏm, đeo cái kính râm mắt tròn xoe, mặc quần áo kiểu cổ xưa.
Lần nào hai ông đến, cả đám trẻ con đều túa ra xem như người ta ngắm sinh vật lạ.
Cá Chép nghĩ bụng nếu ông nó cũng đến trường đón nó, chắc chắn cả trường sẽ lại ngưỡng mộ như như đã ngưỡng mộ ông của Cường Bột và bé Thỏ. Nó vui vẻ gật đầu: “Thích ạ. Con muốn ông đến đây.”
“Thích thế nào?”
Thằng bé lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Con sẽ ôm ông, thơm má ông. Con mang cả đồ ăn vặt bố mua cho con ra chia cho ông.”
Đúng là tiểu bảo bối ngoan ngoãn!
Không chờ ai nhắc, thằng bé tự động lôi hết kho tàng quý báu của mình ra bày trên bàn, sau đó lại chạy ra hành lang đứng chờ, phòng ngừa ông ngoại đi lạc đường.
An Nhiên tranh thủ dọn dẹp giường ngủ cùng bàn trà một chút. Những việc này tuy có hộ lý và người giúp việc làm nhưng tính cô cũng không quen nhàn rỗi, cái gì làm được thì tự mình làm.
Diệp Phong liếc nhìn dáng vẻ trầm tư làm việc của Tống Thành, lại nhìn đến dáng hình an tĩnh của An Nhiên, cảm thấy hai người này ở chung nhất định sẽ hòa hợp. Khi nào thì hai người được coi là hợp nhau, chính là khi ở cạnh nhau không nói gì cũng cảm thấy đủ, vẫn cảm nhận được đối phương luôn ở bên cạnh mình.
Chỉ có một tì vết nhỏ là thanh danh của An Nhiên lại không tốt. Dù cho hình cái danh mẹ đơn thân không phải thứ gì quá ghê gớm nhưng khi đặt ngang hàng với người đàn ông ưu tú như Tống Thành thì lại quá mức khập khiễng.
Trong lòng Diệp Phong đột nhiên dâng lên nuối tiếc. Nếu bốn năm trước, người đã cứu Tống Thành là An Nhiên chứ không phải chị của cô thì tốt biết bao.
Nhưng đích thân Ân Lãm đã điều tra cẩn thận, cho nên khả năng nhầm lẫn là cực kì thấp.
“Cô An Nhiên, những việc này cứ để cho người khác làm là được rồi.“ Diệp Phong ái ngại nhìn đích thân tổng giám đốc phu nhân đi dọn phòng cho mình.
“Cô thực chăm chỉ quá.”
“Đừng khen thừa!“ Tống Thành đột nhiên xen vào.
“Chăm chỉ mà bỏ bê chồng mình một thời gian dài đấy”
“Ha ha, anh thật khéo đùa.” Diệp Phong cười cười.
“Hiện tại rõ ràng cô ấy đang chăm sóc anh và Cá Chép rất tốt mà.”
Ánh mắt đen thẫm của Tống Thành nâng lên một chút, nhìn theo thân hình mảnh mai đang thoăn thoắt không ngơi tay kia. Hắn nhàn nhạt nói: “Cậu thì sao? Đã nhắm được Ngô Minh Châu?”
Đây là hắn dựa vào thái độ của hai người chuyện trò lúc trước. Tuy Diệp Phong bị thương nặng mới phẫu thuật xong nhưng thấy Minh Châu xuất hiện thì lập tức nén đau, đòi ngồi dậy nói chuyện linh tinh dăm ba câu ngớ ngẩn gì đó mới chịu.
Ngô Minh Châu cũng không phải dạng vừa, vẫn cố tình ù ù cạc cạc làm cho hắn phát bực, không biết phải nói rõ đến mức nào nữa.
“Cũng không phải quá mức coi trọng.” Diệp Phong vội lảng tránh. Tính anh tuy trăng hoa nhưng tuyệt đối không bao giờ nói bậy. Những phát ngôn của Diệp Phong đều chắc chắn đã được kiểm chứng. Mà hiện tại anh cùng Ngô Minh Châu chưa đối diện một lần để nhìn thẳng vào