Từ lúc Tống Thành tức giận ôm An Nhiên ra về, Hạ Cẩm vẫn thất thần ngồi bên cửa sổ thư phòng. Trong đầu bà không ngừng tái hiện lại cảnh An Nhiên lao ra chắn cái điện thoại cho Tống Thành, không tránh khỏi xúc động.
Rõ là nhỏ bé như thế, lại còn đang bị bà ép đến xấu hổ mà vẫn sẵn sàng tiến lên, lấy thân mình thay hắn chắn đau đớn. Chỉ một điểm này cũng khiến bà đánh giá cô cao hơn Nguyễn Vũ Như một bậc.
Còn ngược lại, chắc chắn ngày diệt tộc không xa!
Bà muốn tìm cho Tống Thành một cô vợ là tiểu thư khuê các, đẳng cấp trâm anh thế phiệt cho tương xứng. Xét đi xét lại, Hạ Cẩm ưng ý nhất là Cao Khuê, em gái của Cao Vĩnh Mạnh. Tiếc là cô bé vẫn chưa thành niên.
Đang nghĩ ngợi một hồi, tiếng gõ cửa làm đứt suy nghĩ miên man của bà.
Trợ lý Diệp bưng một tách trà thơm đến, cung kính nói: “Bà chủ, cô Vũ Như đã tới rồi.”
Ngoài cổng lao vào một chiếc xe đỏ chót rực rỡ vô hạn. Thân xe toàn bộ đều được lau rửa bóng loáng, tỏ rõ thân phận không tầm thường của người chủ xe.
Đi ngang qua dàn người hầu đang sôi nổi cúi đầu chào hỏi, lòng ham hư vinh của Vũ Như được đẩy lên cao, cực kì thỏa mãn hưởng thụ cảm giác được người khác tôn kính.
Cô lại càng thấm thía hơn, chỉ cần dính dáng đến Tống Thành là có thể một bước lên trời, hưởng thụ thịnh thế phồn hoa cả đời không hết!
Cho nên, cô lại càng thêm quyết tâm không từ bỏ thân phận hiện tại của mình, bằng mọi giá phải giữ được những phú quý xa hoa này.
Nguyễn Vũ Như lấy ra lọ kem che khuyết điểm, bóp một chút kem ra tay, khéo léo chấm lên cổ, che giấu kĩ lưỡng những vết hồng do Cố Hạo Ninh điên cuồng cắn mút mà để lại.
“Cô Vũ Như, mời cô lên thư phòng.” Cửa xe được quản gia kéo rộng ra. “Bà chủ đã quy định cho cô nửa giờ, nếu cô đến muộn, bà chủ sẽ không vui.”
Chiếc đồng hồ gắn kim cương vụn trên tay Vũ Như được nâng lên, cô liếc một cái, ngạo mạn xuống xe.
Mãi cho đến khi tới trước cửa thư phòng, Vũ Như mới chậm rại hạ xuống vẻ mặt kiêu ngạo, cố gắng tạo ra cái mặt nạ hiền huệ mỉm cười, rèm mi rũ xuống, giọng nói yếu ớt: “Mẹ…”
Hạ Cẩm nhìn thấy bộ dạng giả tạo đó, ngay cả nụ cười lạnh cũng không muốn cho.
Vũ Như bắt được điều bất thường, trong lòng nghe “bộp” một tiếng. Hạ Cẩm đã biết được điều gì rồi? Chẳng lẽ biết cô lén lút qua lại với Cố Hạo Ninh nên mới đột ngột gọi về đúng lúc này để dằn mặt?
Trợ lý Diệp kéo ghế mời Vũ Như ngồi, cô đành rụt rè ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm mãi không yên.
“Mẹ, hôm nay mẹ gọi con tới hẳn là có việc quan trọng.”
Hạ Cẩm lạnh giọng hỏi lại: “Mẹ? Ai là mẹ cô?”
Vũ Như run rẩy sợ hãi, vội vàng dò ý tứ: “Sao mẹ lại nói vậy? Nếu con có làm điều gì sai, xin mẹ cứ chỉ bảo cho con.”
Dáng vẻ ngoan hiển đó lại càng khiến Hạ Cẩm ngứa mắt. Bà nhếch nửa khóe môi: “Nguyễn Vũ Như, tôi là mẹ của cô lúc nào? Mẹ chồng sao? Thế chồng của cô là ai?”
Vũ Như bàng hoàng chết lặng.
Cô biết sự việc đã bại lộ rồi, tức khắc sợ đến mức mồ hôi túa ra đầy đầu, ánh mắt run rẩy không dám nhìn thẳng. Hai đầu gối Vũ Như tự giác quỳ sụp xuống, nước mắt cứ thế lã chã tuôn ra, òa khóc ầm ï.
“Đó là việc gian dối của chị em nhà các cô, tôi làm chủ cái gì?“ Hạ Cẩm lạnh lùng nhìn Vũ Như đang kêu khóc, không mặn không nhạt nói. “Nếu cô thực sự muốn tôi làm chủ, hà cớ gì lúc xảy ra chuyện lại không nói ngay, còn cố tình che giấu?”
Vũ Như thút thít thanh minh: “Lúc ấy con sợ bác giận quá lại trách phạt em gái con nặng nề. Con mới nghĩ dần dần đổi lại là được, sẽ không trách em ấy.
Không ngờ em ấy lại tham lam, ham mê phú quý, cho nên không những tìm đủ mọi cách dụ dỗ anh Thành, còn làm cho anh ấy phải làm giấy đăng kí kết hôn.”
Hạ Cẩm chờ mãi một câu này.
“Cho nên, có thể nói em gái cô mới là